ĐÁNH RƠI MẤT CHIỀU
Ta về nhặt mảnh hoàng hôn
Vần thơ nhuốm lệ đem hong nắng chiều.
Ai làm cho bến cô liêu
Để thuyền theo nước thủy triều trôi xa?
Bao năm bốn bể bôn ba
Mỏi chân về tắm ao nhà cho khuây.
Cây đa cũ vẫn còn đây
Bến đò xưa đã đổi thay đâu rồi?
Nhặt câu thơ lạc bồi hồi
Nửa đời phiêu bạt đánh rơi mất chiều.
ĐỘC THOẠI ĐÊM
Đêm, không ngủ. Mảnh trăng trườn qua khung cửa. Nhổm dậy châm thuốc, căn phòng bừng cháy. Đêm trốn vào đáy mắt sâu
Căn phòng như nấm mộ. Lạnh lẽo, âm u. Buồn loang từng mảng, trôi qua kẽ ngón tay, len vào tận tế bào. Có gì nghẹn ở cổ, cơ hồ như nghẹt thở. chiếc giường chật, lăn bên nào cũng chạm miền không em
Đêm thao thức. Hơi thở nát nhàu, nỗi đau tràn qua lồng ngực, nỗi nhớ tràn qua miền ký ức. Muốn hét thật to, muốn xé toạc màn đêm. Đôi tay này trở nên thừa thải. Ngửa mặt lên trời, không khóc, có gì mằn mặn cay cay
Bật khỏi giường, phóng xuống phố, chạy qua bức tường nham nhở khoan cắt bê tông, chạy qua nhập nhòa triệu vì tinh tú, chạy qua loang lổ những mảng thiên hà. Dừng lại giữa những dòng tin nhắn, bất chợt một bóng dáng quen, một mùi hương quen
Đêm đặc quánh, nỗi buồn đặc quánh bóp chặt con tim. Hình như em đang bay, anh đang bay. Vẫn mùi hương quen, vẫn bóng dáng quen. Anh đưa tay chạm lấy, anh đưa tay bắt lấy nhưng không được. Em lướt qua và tan ra nhanh chóng tựa sao băng
Mặc cho anh gào thét, đêm câm nín như nỗi lòng, độc thoại với con trăng ngủ quên một nửa...