Mùa Xuân xứ người
Thành phố này không có nắng mùa xuân
Cũng đôi lúc tôi thèm hong tay ấm
Đời tha hương bới tìm đôi tay lạnh
Đợi giao mùa vay mượn chút xuân qua
Đến cuối cùng cũng chỉ khóc thân ta
Miền viễn xứ cày rát da vẫn níu
Nơi bếp người thôi không dùng tiếng Mẹ
Học khóc cười vẫn bập bẹ vài câu
Thành phố này mùa Xuân đã đi đâu
Chút nắng ấm trở trăn lòng bất chợt
Nhớ hương xưa nhớ kiệu chua ngâm ớt
Bánh chưng xanh nấu giữa phút giao thừa
Cũng có thể bao năm rời quê Mẹ
Chưa một lần về thắp nén hương Xuân
Khói bếp nghèo có đôi mắt rưng rưng
Gói miếng bánh mẹ đợi con xa xứ
Mùa xuân về trái tim tôi tình tự
Giữa ảo mờ tuyết phủ vết xe lăn
Thiên đường đây tìm sợi nắng bâng khuâng
Và có lẽ trái tim tôi chẳng ấm…
Hoa Dã Quỳ
(cảm xúc
lần đi ngắm hoa dã quỳ Đà Lạt tháng 11.2015)
Em đến rồi đi...
Hoa Dã Quỳ đang trong mùa rực rỡ
Thành phố ngàn năm sương lạnh trở đêm về
Một thoáng rét chợt làm em cay mắt
Hay nhụy hoa vàng bung sắc trải mênh mông...
Có lẽ vô tình hoa nhuộm nắng bên sông
Chìm đáy nước tràn sắc vàng trong bình minh nắng sáng
Dã quỳ ơi! đã nở rồi tàn có mấy mùa lãng đãng
Em giữ được gì cho phố núi rêu xanh
Có phải vô tình hay lòng người cũng thay đổi mong manh
Một chút đến rồi đi và có lẽ ...
Như trái tim người đổi thay nhớ và quên rất khẽ
Chỉ thấp thoáng xao lòng đâu thể gọi tình yêu
Đà Lạt bây giờ đang sáng nắng mưa chiều
Giữa phố vắng chợt thấy mình cô đơn đến lạ
Dã quỳ vàng ...
Em đến đây từ tạ
Cho một mối tình đầu chưa đến Hạ đã sang Đông
Em trở về phố biển nắng mênh mông ...
Em
cho tôi vui buồn ngày tan hợp...
Tôi trở về ngôi trường thời xưa cũ
Bấy nhiên năm chưa ghé đến lần nào
Bạn bè tôi dăm đứa vẫn xôn xao
Màu áo trắng bạc phai giờ vẫn thích
Em hỏi tôi :còn như xưa ngỗ nghịch ?
Đến ra trường vẫn thích ghẹo người ta
Bên dòng đời chưa hiểu nghĩa đi xa
Để sợi tóc đổi màu vì nỗi nhớ
Tháng năm ơi! tôi về đây vẫn sợ...
Như mỗi lần gọi lên bảng năm xưa
Sợ gặp em nơi ghế đá ban trưa
Vẫn nụ cười khiến tim tôi mắc nợ
Bấy nhiên năm tôi như người đi chợ
Mua duyên trời chẳng tính đến rủi ro
An phận mình nhưng vẫn thấy lo lo
Vì biết được trái tim khờ dại lắm
Tôi đi qua chợt thấy mình bước chậm
Mảnh sân trường tràn nắng nhuộm tháng tư
Cây phượng già đứng hóng gió vi vu
Em có nhớ chùm phượng người mang tặng ?
Tôi xa xôi trên bước đời ngàn dặm
Loay hoay hoài số phận đã ghi tên
Tưởng vẻ vang cho tôi tí ngông nghênh
Ai đoán được vẫn nhìn em cửa lớp
Em cho tôi vui buồn ngày tan hợp
Cùng tiếng cười trong sáng vẫn như xưa
Có khoảng trời tràn nắng buổi sau mưa
Tôi hạnh phúc gặp em nơi trường cũ…