nơi em về vẫn chìm trong cổ tích
tương lai rực vàng xiêm áo đài trang
nơi bàn tay người đồng hành chai sạm
khe cửa hạnh phúc lung linh ánh đèn
cầy
chú bướm treo lời nguyền lên cây
rồi trốn vào cơn lốc
khúc dân ca thầm nuối tiếc
vành nôi buồn ru ánh mắt đăm đăm
tất cả những nhát đâm
đều trúng vào hoàng hôn tội nghiệp
giấc mơ có bao giờ là sự thật
chỉ có em dại dột xuân thì
và anh khờ khạo đôi mươi
ông tơ buộc sợi chỉ hồng vào chân lõng
lẽo
mà cuộc đời còn bao điều vô nghĩa
chung quy cũng tại gió tại mây
tại vầng trăng không chứng lời thề
mươi năm sau hóa ra người có tội...
nụ cười gượng
phiên khúc đa truân
người bắt nhịp bản đồng ca tháng chạp
nước mắt rơi phía sau buổi tiệc
lời sám hối buồn tênh...
Vũ Thiên Tường
Gửi ý kiến của bạn