ĐÊM NOEL
mọi người ngủ hết rồi
hoặc nằm im để tay lên bụng đọc thầm dãy số
từ một đến trăm
từ trăm đến ngàn
từ ngàn đến vạn
con muỗi nén làn hơi lồng ngực
tiếng vo tròn nửa đục nửa trong
đồng hồ gõ nhịp rõ to
nhắm mắt đẩy thời gian trôi qua khoảnh khắc
một giờ sáu mươi phút
một phút sáu mươi giây
một giây bao nhiêu sinh linh chào đời
chờ ngày xưng tội
chuyến xe lỡ đường vẫn chạy
con đường lỡ cưu mang vẫn âm thầm đưa tiễn
kẻ ra Bắc
người vào Nam
tôi Miền Trung xin chúc mừng Giáng Sinh vui vẻ
Thượng Lộ Bình An
dường như chẳng ai còn thức
ngoại trừ lũ côn trùng quặn mình nỉ nôi thê thiết
thương người xấu số
khóc kẻ bạc phần
thức tỉnh đam mê
vốn lẫn vào ta như hình với bóng
nhấn chìm ước mơ bình thường có thể
mọi người đương say giấc mộng
hoặc giã vờ lạc vào cõi thần tiên huyễn hoặc
tha thứ lỗi lầm
vỗ về yêu thương
nâng niu hạnh phúc
để sáng mai khi trở về hiện thực
luôn tin yêu có Chúa ngự trên trời
NHƯ HÒN ĐÁ LĂN
con trùn kim đẩy mũi kim
dưới lu nước giọt giọt tìm chỗ rơi
mẹ vo gạo ngón tay rời
mưa hạt hạt nhỏ thấm trời mùa đông
đàn gà cặm cụi xỉa lông
xới trong lạnh chút ấm nồng nồng đêm
cuối năm vạt nắng ngủ quên
giữa nong cuộn lỗ tròn chênh vênh tròn
đợi em năm tháng rã mòn
mới hay tình cũng như hòn đá lăn
CÔ BÉ NGỐC NGHẾCH
buổi sáng em hỏi
anh uống cà phê chưa em pha
buổi trưa em cười
anh đói bụng chưa em dọn cơm
buổi tối em giục
anh buồn ngủ chưa em mắc mùng
nửa khuya thức dậy
em hỏi sao anh chưa chịu ngủ
tôi trả lời
anh sợ giấc mơ kéo đến bất ngờ
cướp mất em
sẽ không còn ai hỏi anh thích gì
anh sợ cả khi
tĩnh dậy sẽ chẳng có ai bên cạnh
hỏi anh tại sao
yêu em, cô bé ngốc nghếch
BẢN PHỤ LỤC MÙA ĐÔNG
một dòng comment
cái mặt chủ tịch tỉnh kênh kiệu trên facebook
khiến mười sáu cơ quan công quyền vào cuộc
đòi kỉ luật
đòi khiển trách
đòi phạt tiền
một con ruồi bạc mệnh
chui vào chai nước uống trở thành vụ án hành vi dân sự
pháp luật đứng ra giải quyết
nhà sản xuất thắng kiện
người được cho là chiếm đoạt tài sản đi tù
người tiêu dùng ngao ngán
biệt phủ trị giá trăm tỷ
xây dựng trái phép trên khu đất nhạy cảm về quân sự
nhân dân phát hiện bức xúc
truyền thông phản ảnh
công trình tháo dở
ai chịu trách nhiệm
bản phụ lục mùa đông
mang hơi lạnh ngoài danh bạ thời tiết
bởi sự thiết lập các mối quan hệ xã hội chưa rõ ràng
câu nhận xét cảm tính
nâng quan điểm chính trị
phi vụ pr sản phẩm
cài bẫy thành vụ án
công trình không phép
ngang nhiên tồn tại
người nông dân hiền lành vô tội bị kết án oan sai
mười năm, hai mười năm
thậm chí tử hình
nhiều bến cảng nhà kho
khu văn hóa thể thao
nhà ga xe lửa
đắp mền nằm chờ khách
được làm bằng tiền
mồ hôi nước mắt của nhân dân
bản phụ lục mùa đông
mang hơi lạnh không nằm trong dự báo hôm nay
nhưng sẽ mạnh dần lên thành cơn bão ngày mai
nhấn chìm mọi thứ
kể cả em mỗi sáng hư gầy
GIÓ Ơi!
gió ơi xin mỗi lần bay
đừng xô tôi ngã xuống ngày mưa mau
sợ năm tháng sẽ nhĩ nhàu
giống ai lén cấu cào sau lưng mình
cũng đừng giả bộ vô tình
đẩy cơn mơ ngược dòng kinh cuộc đời
hai bên bờ sóng rĩ rời
tiễn người đi vỗ tung trời yêu thương
gió ơi xin cứ thẳng đường
đừng lanh quanh chốn quan trường bỉ bai
áo cơm vốn dĩ bi hài
vãn tuồng mới biết diễn vai nào tròn
cũng đừng quay lại lối mòn
ru tôi gác tía lầu son phập phà
tầm nhìn khuất bóng đàn bà
vừa khăn gói đã vịt gà nỉ nôi
gió ơi xin hãy cùng tôi
giữ hàng cây đứng thẳng đồi thông reo
dẫu nghèo hoặc tiệm cận nghèo
cũng đừng nghiêng phía trăng treo hững hờ
NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI
đừng khóc khi người ta cười
đừng cười lúc người ta khóc
đừng vỗ tay hùa theo đám đông khóc cười vô tội vạ
khi chiếc lá vàng còn nuối tiếc
rơi lúc nào không nhạt màu xanh
hãy vui khi mùa bội thu
mẹ khỏi ra đồng nhặt bông lúa lép
cha bó gối nhìn mảnh sân thẫm quạch khi trời khô hạn
chiếc mo cau trước lúc buông mình tự hỏi
ngọn cỏ nào mà chẳng biết đau
cũng có khi cười ra nước mắt
đoàn quân tiến về giải phóng thủ đô ngàn năm văn vật
không có anh đi đầu hớn hở
nhánh lan rừng tím ngắt túi ba lô
rừng Trường Sơn ào ào lá đổ
cuộc đời bắt đầu từ số phận
khóc hay cười tùy vai diễn mỗi đêm
khi tấm màn nhung khép lại không gian trở nên yên tĩnh
là lúc anh hề rưng rưng nước mắt
thương nụ cười rát bỏng tiếng vỗ tay
XUÂN TÌNH
con đường lác đác cây sưa
ai về những sớm cùng trưa rộn ràng
vạch sơn trắng kẻ dọc ngang
chia hành trình mỗi cuộc đang khởi đầu
ngọn đèn hắt sáng đêm thâu
soi ca trực đổi thay nhau hoàn thành
mai lên ngọn gió đông lành
theo đoàn xe kịp chuyển quanh vòng đời
ngôi làng cũ cũng một thời
viên bi bắn trật cõng cời lưng trai
oẳn tù tì búng lỗ tai
đau như cắn quả ớt cay hít hà
giờ đô thị hóa xum xoa
bóng cờ lẫn với bóng hoa ngợp ngời
hòa trong khúc nhạc không lời
hồn non nước dậy sóng bời bời dâng
con đường bỗng phút chốc gần
chiều ba mươi góc phố cầm tay em
hàng sưa thấp thoáng đèn lên
vạch sơn trắng kẻ viền tên Xuân Tình
Quảng Nam, 12/2015
Bình Địa Mộc