Tự Khúc
nhạc khúc chơi vơi ngày xa nhau
chiếc lá nâu trôi qua tay thời gian
nốt trầm muôn xứ
lời vô biên . . .
sự tận tâm của bóng khuya
miệt mài đóng đinh ký ức!
hồn xưa
rùn mình vào sỏi
ngũ vùi
bài ca say
chì chiết cuộc đời
loài người quá ít lý do để yêu thương
lại có nhiều cơ hội để hành hạ nhau chí tử!
chén rượu phạt
để dành
ngày sau mang theo đãi nỗi buồn . . .
ra nằm trêu cợt linh thiêng
mộ hoang rợn giấc yên bình
lang thang tiếng dế
lạc loài cầm khúc yêu thương
kẻ du tử quay về
tìm giấc mơ tăm tối
bàn tay chạm vào gai góc
vô hình
rưng rưng phiến đá
mộng vàng chân mây!
bóng đêm lầm rầm câu kinh
thắp đèn đom đóm
nguyện cầu . . .
nhúm lá tan vào thiên cổ,
hồn nhiên khắc hoá thân
loài dế bật cười diêm dúa
thoát y nhảy múa cuồng điên
khói sương
trút mình lên cỏ,
nằm nghe thiên thu . . .
Vũ Thiên Tường