HOÀNG DỤC - Chất thơ sâu đậm trong "Mừng Ơi" của Lê Đình Đại (*)

16 Tháng Giêng 201612:00 SA(Xem: 9023)
HOÀNG DỤC - Chất thơ sâu đậm trong "Mừng Ơi" của Lê Đình Đại (*)

 “Mừng ơi!” là một truyện ngắn giản dị nhưng đã khuấy đảo và làm mất đi sự bình lặng của tâm hồn người đọc. Đọc truyện mấy ai mà bình tâm được. Chính tôi cũng thế. Truyện đã hút tôi về phía nó bởi giọng kể nhẹ nhàng, nhịp kể chậm rãi mà sâu đằm của tác giả.

Truyện kể về nhân vật Mừng, một bệnh nhân tâm thần nhưng nghe như lời tâm tình, như lời giãi bày tâm tư của người kể chuyện. Và qua giọng điệu trần thuật ấy, tôi cảm như mình cũng đang trầm tư trước những số phận con người đang diễu qua trước mắt, bắt mình phải day dứt nghĩ suy. Và từ đấy, trong tôi cũng đã dậy lên một xúc cảm thấm thía trước những tâm hồn đẹp, tâm hồn luôn mở về phía đời phía người, những tâm hồn rất bao dung, một sự bao dung thầm lặng nhưng trong ngần và cao cả.

Trước hết, truyện đã làm tôi xúc động trước số phận của người mẹ, của người kể chuyện - một bác sĩ điều trị bệnh tâm thần, và nhất là số phận của Mừng. Từ một người được gọi là tỉnh, một giảng viên đại học đã trở thành một người điên. Cái điên của Mừng phải chăng có nguyên nhân từ một ảo thanh vọng lại: “Em thương anh, em yêu anh” hay từ một sự so sánh giữa quá khứ với thực tại, giữa cuộc đời rộng lớn với không gian bệnh viện tâm thần nhỏ bé, giữa con người được gọi là tỉnh với những người bị gọi là điên: “Vào đây xung quanh em đều là bệnh nhân tâm thần vậy mà em thấy dễ chịu hơn hồi còn đi dạy học”.

Có gì bấp bênh, mất thăng bằng trong thế giới tinh thần của Mừng? Phải chăng do trời đày ải Mừng trong cái ngục tù số phận của ông, hay những con người ngoài xã hội “hồi còn đi dạy học” giam hãm con người ấy trong cõi “điên tam đảo tứ” hay là tự thân Mừng đã có mầm bệnh? Dẫu thế nào đi nữa thì đó vẫn là phận rủi, phận đau. Một điều đáng nói, sao Mừng lại rạch ròi: “Em điên, điên thật nhưng em không khùng”. Điên và khùng khác nhau chỗ nào mà Mừng không muốn mình bị xếp loại “khùng”. Điên là bệnh lý tâm thần / Khùng là bực tức có mức phản ứng thất thường, thô phàm… Xem ra Mừng thấu suốt chính mình từ cái nhìn phản tỉnh: về mình, về bệnh lý của mình khi được trở lại với đời thường. Mừng chỉ “lang thang từ Bắc vào Nam” và cũng chỉ “vừa tha thẩn vừa khoái chí cười tủm tỉm” khi nghe vọng lại một âm thanh ảo vỗ về đầy tha thiết: “Em thương anh, em yêu anh...”. Mừng không phá phách, không gây hại cho ai. Mừng như thế là không giống với những người tâm thần phân liệt khác và cũng chẳng cùng khuôn với những người hoàn toàn không có bệnh lý tâm thần, nhưng không kiềm chế được tham sân si, để rồi gây hại cho người khác, cho xã hội, cho hôm nay và cả ngày sau.

Đọc truyện tôi cảm giác như mình đang được hít thở một không khí đầy chất thơ, chất thơ tỏa ra từ giọng điệu của truyện, của tâm hồn Mừng, của người mẹ và người kể chuyện. Ở Mừng là chất thơ tình nghĩa. “Xa họ em rất buồn, em biết rồi chẳng bao giờ quay lại đây nữa. Người ở tù lâu xa tù còn nhớ huống gì em”. Lại một so sánh chí lý đã nói lên được đời sống tâm hồn của Mừng - một tâm hồn biết nhớ những cái đáng quý, biết yêu những gì đáng nâng niu, biết gìn giữ quá khứ để sống, dù với Mừng tương lai hình thù ra sao hoàn toàn không rõ một tí nào. Và chất thơ trong tâm hồn Mừng, đấy là chất thơ “thâm trầm và thơ mộng”. Ở người mẹ là chất thơ tỏa lan từ tình mẫu tử bao la. Sáu năm: đứa con trai độc nhất bặt tin, là sáu năm lao đao tìm kiếm. Để rồi khi gặp lại con “Bà khóc hoài, khóc mãi, nghẹn ngào đến nỗi không cất được thành lời”. Có gì trong câu văn miêu tả ấy mà ám gợi người đọc về tấm lòng người mẹ đến thế! Và không biết ai đó đọc dòng văn này: “Trong cánh tay người mẹ, Mừng bước đi chầm chậm...” - trong cánh tay người mẹ, những đứa con bao giờ cũng bình an - như tôi nghĩ hay không ?

Xúc động nhất và bắt tôi nghĩ suy nhất vẫn là thế giới tâm hồn của người kể chuyện - một tâm hồn tràn đầy chất thơ. Người kể chuyện là một bác sĩ điều trị bệnh tâm thần đã từng có ý nghĩ “bỏ nghề đi làm việc khác”. Họ là những người trí thức có trọng trách thiêng liêng cứu người, chữa lành những khiếm khuyết về thể xác và tinh thần. Chính những người thầy thuốc - những nhà nhân đạo hành động - đã lấy hành động để làm sáng tỏa lời thề Hippocrates, Hải Thượng Lãn Ông - Y đức của ngành Y. Chính họ đã đem lại sự cân bằng cho xã hội, sự phát triển đời sống và hạnh phúc được sống, được làm việc cho biết bao người. Thế mà, họ cũng như những nhà giáo - những người thực hiện chiến lược con người - đang bị “nợ cơm áo” v.v… dày vò. Như thế, nếu vị bác sĩ kia có “ý nghĩ” bỏ nghề thì đâu có gì đáng trách. Đã từng có thời giáo viên bỏ nghề hàng loạt. Đói quá thì làm sao mà dạy đây. Xã hội không tạo điều kiện cho họ bảo đảm cuộc sống vật chất để sống “toàn tâm, toàn ý, toàn hồn” với nghề, thì họ đi tìm một cơ hội khác là lẽ thường.

Cũng may, đối với bác sĩ ấy, chuyện bỏ nghề chỉ là ý nghĩ: “Đã bao năm trôi qua, đã bao lần tôi muốn bỏ nghề đi làm việc khác mà sao tôi vẫn ở đây?”. Một câu hỏi đầy day dứt, một lời tự vấn, thể hiện sự sâu thẳm của tình yêu người, yêu nghề. Phải chăng chính người kể chuyện đã tìm được câu trả lời: “Dường như có một sợi dây vô hình, một tình yêu xanh thẳm níu giữ chân mình...”. 

“Một tình yêu xanh thẳm” là cái gốc của tâm hồn và sự sống, mới thấy tại sao đời dành hai chữ đẹp nhất cho người thầy thuốc chân chính: LƯƠNG Y. 

Chất thơ không chỉ toát lên từ “một tình yêu xanh thẳm” khi người kể chuyện “ở lại” với nghề, mà còn biểu hiện qua giọng kể đầy thương yêu bệnh nhân: “Tôi tiễn hai mẹ con anh lên đường”, “Tôi biết anh đang đi về phía ấy... quê anh...”; qua cách xưng hô với bệnh nhân thân tình “anh”. Chất thơ lóng lánh trong những giọt nước mắt của Mừng “ thấm ướt chiếc áo blouse, tan trong lòng tôi nồng ấm...” và “trong mắt mình ngấn lệ” khi nhân vật tôi nhớ lại cái ngày xa xưa chia tay với Mừng.

Viết đến đây, tôi bỗng giật mình. Không biết người kể chuyện có phải là hóa thân của tác giả không ? Và tôi tự nhủ: Sao lại không. Biết đâu, đó chính là Đại như tôi đã biết ngoài đời thực, một con người sống giản dị…

Nhưng mà thôi…

Hãy để cho truyện cứ gây cho người đọc cảm giác như thật. Thậm chí rất thật, thật hơn người thật, việc thật ngoài đời. Có như vậy truyện mới đứng hoài trong lòng người đọc.

Đấy là “Mừng ơi!”, một truyện ngắn giàu tính hiện thực và cũng dào dạt chất thơ, một chất thơ sâu đằm.

Hoàng Dục
_____________

(*)Trong tập "Gió từ bàn tay mở" của tác giả Lê Đình Đại – Nhà Văn Học - 2011.

 

05 Tháng Mười Một 202512:20 CH(Xem: 138)
Đứng trước bất cứ cảnh ngộ nào, nếu mình biết thốt ra tự đáy lòng hai chữ “Thế Đấy!” thì chắc cũng quý lắm rồi!
22 Tháng Mười 20251:39 CH(Xem: 1023)
Trần Ngọc Diệp đã tự kiến tạo một cõi riêng: người dệt hồn Huế bằng ngôn từ, người thắp lại ngọn đèn ký ức bằng thơ.
10 Tháng Mười 20251:53 CH(Xem: 280)
Tóm lại, tôi khoái Trần Tiến theo kiểu thiếu nữ khoái chuyện kinh dị: Vừa xem, vừa sợ, vừa kêu la.
12 Tháng Chín 20252:40 CH(Xem: 726)
Khởi viết từ 1960, ông đã có bài đi trên các báo và tạp chí: Bách Khoa, Mai, Tình Thương, Ý Thức, Tuổi Ngọc, Mây Hồng, Tuổi Trẻ, Phụ Nữ, Thanh Niên, Mực Tím, Áo Trắng,
05 Tháng Chín 20252:17 CH(Xem: 627)
Lữ Mai là một trong số ít những nhà thơ nữ đương đại vừa làm báo, vừa tham gia truyền hình, vừa đi, vừa viết, đi để viết.
03 Tháng Chín 202512:00 SA(Xem: 11061)
Càng lúc, tiếng thơ của / như Nguyễn Hoàng Anh Thư, cùng những bạn đồng hành thế hệ Nguyễn Hoàng, càng hiển lộ trong tôi, niềm tin
25 Tháng Tám 20255:09 CH(Xem: 621)
Lê Na đang tạo sự thú vị cho khách đi qua, những rung cảm bất chợt, đời người ai cũng từng trải khi nhớ về mỗi… mùa Đông!
15 Tháng Tám 202510:16 SA(Xem: 689)
Ngậm ngùi không chỉ thương tiếc một người tài hoa như Lê Thiết Cương ra đi sớm khi chưa kịp thấy hình hài đứa con tinh thần của mình là cuốn tản văn ”Tiếng chợ”
01 Tháng Tám 20254:56 CH(Xem: 833)
bác sĩ bởi Đỗ Hồng Ngọc có cốt cách thi sĩ trong con người bác sĩ
31 Tháng Bảy 202510:08 SA(Xem: 967)
Trong cả giới nhà thơ mà tôi biết, thì thơ của Tấn có lẽ là thứ khó nhằn nhất.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 13531)
Mừng sinh nhật 93 tuổi của nhà văn Doãn Quốc Sỹ
(Xem: 14526)
Võ Phiến là một trong những nhà văn hàng đầu của 20 năm VHNT miền Nam, giai đoạn 1954-1975.
(Xem: 12582)
ca khúc này, là một thứ kinh-nguyện-riêng của những người yêu nhau, bất hạnh. Trong số những người yêu nhau, bất hạnh, có anh C. của chúng tôi.
(Xem: 13225)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 23909)
Tôi, nhiều lần được thấy chị bước ra sân khấu, dịu dàng với nụ cười trẻ thơ, đứng giữa một Mai Hương, đằm thắm, một Kim Tước trầm, tịnh - - hợp ca, những ca khúc được coi là bất tử của nền tân nhạc Việt Nam, trên, dưới năm mươi năm
(Xem: 17715)
thưởng thức thơ Du Tử Lê để từ đó chúng ta cùng vươn tới cảm thông với ánh sáng, với hương thơm muôn đời của Chân-Thiện-Mỹ
(Xem: 6055)
Tên tuổi bác Lê, tôi biết đã lâu nhưng chả bao giờ nghĩ có thể, có dịp nào gặp, chứ đừng nói được trò chuyện, với một người mà mình hằng ngưỡng mộ.
(Xem: 574)
Đêm tưởng niệm thi sĩ Du Tử Lê được một nhóm bạn trẻ yêu thơ ông tự nguyện đứng ra tổ chức.
(Xem: 834)
Hạnh phúc cho những người có được để mà "cám ơn em, xin cảm ơn hạnh phúc này".
(Xem: 10644)
Hôm nay, một sáng nắng ấm, trời thu, Nam California, chúng tôi ngậm ngùi đưa tiễn một Nhà thơ.
(Xem: 21588)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 10438)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 12115)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 10339)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 14472)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 33819)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 22680)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 28546)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 25922)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 24838)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 22961)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 20262)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 21639)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 18906)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 17674)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 28293)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 35261)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 36691)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,