gác cao thả tôi rơi lên bóng người ngồi góc phố.
gió cắt tỉa lá những đường cong bất định.
như những người xa nhau,
na bất hạnh trở lại nơi không định trước.
tựa chim lạc đàn
chỉ giữ được cho nó duy nhất tiếng hót, thảm.
với dòng sông một ngày biến mất
mang theo những cánh buồm phồng căng nỗi nhớ khuất, lấp,
cùng chân trời trùm tấm khăn đen
(báo bão?)
được quạ khoang tha về phủ ngoài tổ ấm, khác.
.
chiếc quan tài chứa thi hài một
người giống tôi.
đám đông ra về hỉ mũi xua giá rét.
ký ức gánh tháng, năm trả về nguyên
quán.
đêm treo móc tôi quá tải, một đầu
khô, rạn.
em cười như vết rách rải rác những trang
thơ vô thừa nhận.
con chữ sẩy thai
vẫn kịp tượng hình dị dạng,
mới.
lưỡi cưa mưa xẻ đứt linh hồn, nắng.
bình minh thoa son hành lang,
vấy biệt ly lên khung vải có gam màu
đỏ, xỉn cộng xám, bầm
tôi hỏi buổi sáng:
- em ở đâu?
khi chuyến xe rác mỗi tuần
chở tôi trong hầm tối.
tiếng động cơ gầm rú, bảo đủ rồi!
- mỗi chặng đường chỉ cho ta những
điều chết tiệt.
như rác sẽ được mang tới một
nơi không ai chờ đợi.
chiều trơ khấc khúc xương ngày mai.
ngôn ngữ bị taboo chấn thương.
trí nhớ chộn rộn hư / thực!
vở kịch một màn.
có bầy chuột cắn đuôi nhau
ngậm nỗi buồn đi tìm khán giả.
tiếng vỗ tay như những nhát búa
bổ đều bốn phía.
(không một ai!!!)
hàng ghế tênh hênh ngợi ca thời tiết
riết gióng.
và, những không trở lại.
không trở lại. không trở lại. không
trở lại.
không. không. không.
mười hay bao nhiêu năm cũng vậy?!?…
.
lá trên cây là những trái tim
chối nhận máu đi / về.
tội nghiệp đứa trẻ mồ côi tìm nơi
lót ổ.
lúc hương tóc mẹ đã tiêu vong ngoài phố
xá.
(tôi chết như lời tôi.
không hò hẹn.)
.
gió cắt chiếc bóng tôi đính lên cột gỗ
mỗi góc đường
kêu gọi người nhận diện.
em đi qua thản nhiên.
(siêu vai diễn?)
những ký thác ngày nào thân thể nhau
cũng đổi màu như mắt. môi (thời hội
nhập.)
dù nắng vẫn thoa son hành lang, chảy
nghiêng
giọt lệ em.
có môi hôn ướt ngang bầu ngực tím.
bàn tay trầm - hương - xưa
thêu thùa khuya, sớm,
(vấy biệt ly khung vải rạng gam màu vàng
úa).
.
tôi hiểu em chọn nằm ngoài canvas.
cho những hòn bi trong veo niềm vui
lăn thóa mạ theo chân người khuất. biệt.
.
những ngọn nến cùng ghế bàn, kỷ niệm…
đứng lên
chứng nhận tôi một thời yêu em.
(thuở trần gian vẫn còn xanh cổ
tích.)
Du Tử Lê,
(Jan. 2016)