Mưa...
Sầu chi sướt mướt mưa ơi
Một năm sáu tháng - nửa đời khóc suông
Mây đen giăng lưới bốn phương
Tôi, con sẻ nhỏ vướng buồn đó đây
Chỉ yêu màu trắng của mây
Thơ ngây bồng bột tựa ngày xa xưa
Lênh đênh hồn phách sáng trưa
Này vừa biển thẳm, này vừa non cao
Chỉ yêu giọt nắng xôn xao
Vàng như tấm bánh ngọt ngào mỏng tan
Nuôi tôi qua suốt thời gian
Tiếc thương chú Cuội, mơ màng ông Tiên
Mưa chi gây khiến một miền
Buông màn trắng xóa ưu phiền không tên
Bước chân ra chợ gần bên
Mua về quả trứng nở nguyên gà rù
Rồi tôi cảm lạnh lù đù
Uống thang thuốc đắng để ru ngoan mình
Khi mưa ngâm khúc thơ tình
Cỏ cây hoa lá hồi sinh tưng bừng
Ừ thôi, muốn mần gì mần
Cỏ cây quan trọng nên cần có mưa.
Nên Chăng Khế Ước Yêu Đương?
Một mai khi đã đoạn tình
Xin nhau giữ tiếng lặng thinh cho tròn
Giữa màn tĩnh mịch cũng còn
Nói lên thông điệp rõ hơn bao lời
Những hy vọng ảo chơi vơi
Đưa anh tới bến mê đời hoang mang
Chi bằng thực tế phủ phàng
Cho anh chết vội một lần mà thôi
Vầng trăng dứt khoát xẻ đôi
Dòng sông hãy cuốn phăng trôi mịt mùng
Tiễn đưa ước mộng dệt chung
Lấp đi kỷ niệm tận cùng hang sâu
Hay em mắng nhiếc thật đau
Hay em lăng mạ bất cầu tình ta
Anh ôm mối nhục như là
Dải băng cứu nạn rịt rà vết thương
Khác gì ngựa chứng trên đường
Anh phạm khế ước yêu đương đây này
Vì tình anh vẫn còn đầy
Nên lời yêu dấu tuôn hoài thành thơ.
Vân Trình
(1/2016)