trời của ai
đất của ai
sao tôi mãi lạc loài
âm thanh của cô độc cứ vang trong tai
âm thanh có mùi của đất
hôn ám
có màu của trời
xám ngắt
lạnh lẽo
nhưng mùi của em
vắng ngắt tự bao giờ
con mèo hoang kêu thống thiết
con chim chích gồng cánh bay. sợ hãi
màn kịch đời người, dựng ở góc vườn hoang
trời của ai
đất của ai
sao người người hốt hoảng
tình yêu bay hờ hững chẳng nên dòng
đêm tháng chạp. vụn. từng hơi thở
nhặt sáp thừa tôi tự hỏi vì sao
đời vẫn dư vẫn thiếu cùng một điều
như ánh sáng của hai bán cầu quả đất
cho tôi ở một tinh cầu rất thật
trời của tôi và đất của tôi
tôi không cần dùng đến đôi môi
vẫn ngậm hạt sương sa buổi sớm
tôi biết tôi
tôi biết em
và tất cả mọi người
mọi ẩn dụ mở toang như cánh cửa
hạt bụi kia vui vẻ đón bình minh
âm thanh của sự cô độc run run
như tơ trời
như bướm lượn
trời của ai
đất của ai
để mặc tôi lạc loài
cứ nghe mãi âm thanh của cô độc
tôi khóc, thầm hơn một bóng tối
chảy hơn một dòng sông
chỉ thấy bè trôi
không đủ được một người bằng hữu.
đặng phú phong.