khi ta đến cây im rừng nín thở
một mặt trời rực rỡ đỉnh truông xa
một hồn xanh gọi rét mướt hiên nhà
một tóc chảy theo trăm giòng suối lạ
đêm thánh lạnh mắt chim xào xạc lá
run vai sương cành nặng nhớ hơi người
trong hiu hắt lòng ta sầu chín ngả
một thiên đường hiển hiện giữa môi soi
khi ta đến núi bảo nhau đứng dậy
ngả mũ chào – ta ngọn gió điên mê
hương thiên lý thổi qua lòng đắm đuối
em hiểu gì, hỡi nhỏ, dấu yêu kia
đêm sương phủ có lệ người ướt áo
khi ra về buồn xuống bước chân nhau
tay thơ dại em che hồn ta dột
nụ hôn đầu liệu có nhớ mai sau?
khi ta đến, nhỏ ở đâu, hỡi nhỏ
thương tình ta, suối bỏ núi, qua rừng
thương mắt nhỏ, bóng chim buồn ngủ đó
tiếc gì nhau, đời kể cũng như không
khi tình đã như nghìn con thác đổ
em yên lòng, hỡi nhỏ, có ta trông.
Du Tử Lê,
(Trích "Đời Mãi Ở Phương Đông", XB Saigon, 1974)
Ý kiến bạn đọc
30 Tháng Ba 20167:00 SA
Ánh Nguyệt
Khách
Thơ anh cánh đây hơn bốn chục năm mà như mới ngày nào, hay quá anh ạ