1.Triều Đỏ
Con ngựa gỗ thành Troy
Uống rượu cần
Ăn thịt rừng khật khưỡng
Rượu hết
Thịt hết
Nó cạp miệng vào lòng đất gào
vang:
Bauxite! Bauxite!
Người anh hùng Đam San đã chết
Nơi khu rừng sáp đen nhão như
bùn nước
Và giờ đây…
Con ngựa gỗ thành Troy ói trào
Triều đỏ lênh láng mắt.
2. Sẻ Nâu Chỉ Đỏ
Tuổi thơ tôi vẫn thường dõi
mắt ngọn cau
Nơi lũ sẻ nâu kéo về làm tổ
Những con chim với bộ lông cái
mỏ
Chẳng khác biệt gì nhau
Tôi cứ tự hỏi một câu
Rồi loay hoay tìm lời giải đáp
Đó là: Chim non hết lứa này,
lứa khác
Bay đi rồi có trở lại tổ
thăm?
Tôi đã bắc thang
Leo lên cột một sọi chỉ đỏ
Vào cổ một con chim nhỏ
Nó đã ra giàng
Sau đó là những ngày tháng miên
man
Tôi ngóng lên ngọn cau trước
ngõ
Ngóng đến khi tuổi thơ không
còn nữa
Cong chim bay đi chẳng thấy quay
về
Đêm qua tôi chợt ngủ mê
Thấy mình là con chim nhỏ.
3. Nhà Thơ Và Người Thợ Cắt
Tóc
Có người thợ cắt tóc
Trên hè phố nhà binh
Đôi bàn tay áo lính
Cần mẫn cuộc mưu sinh
Có nhà thơ áo lính
Trở về sau chiến tranh
Đêm đêm trang giấy trắng
Cây viết trăn trở mình
Tay người thợ nhấp kéo
Thấy tóc mình rơi rơi
Nhà thơ đùa: Lá khộp,
thu Trường Sơn bạn ơi!
Bao năm rồi cứ thế
Họ làm bạn vệ đường
Chiến tranh không còn nữa
Nhân sinh vẫn vô thường
Chiều chợt hay tin bạn
Đi về miền tây phương
Nhà thơ nghe giật thót
Tên nhau nào tỏ tường
Người đời ai cũng biết
Làm thơ và cắt tóc
Chúng khác nhau vô cùng
Nhưng mấy ai người biết
Chúng giống nhau lạ lùng.
4. Luân Hồi
Bình minh rực rỡ mắt người
Hạt sương tán sắc Mặt Trời
long lanh
Vỡ òa theo nắng lên nhanh
Nhập nhòe nhân ảnh kết vành
mây trôi
Hoàng hôn đỏ ối màu trời
Đếm bao nhiêu giọt luân hồi
vào đêm
5. Mưa Đêm
Sáng ra mướt khóm lá non
Mưa đêm đọng giọt trên con mắt
ngày
Con đường gột bụi trần ai
Sỏi nâu tràng hạt mũi giày lần
kinh
Chợt nghe có tiếng phong linh
Ngước lên ta bắt gặp mình
trong veo.
6. Mầm Hoang
Không dưng lại nhớ tán rừng
Nhớ cái trầm mặc của từng
gốc cây
Lưỡi dao rạch lớp vỏ dày
Sữa cây nhiểu giọt nuôi ngày
dần lên
Tiếng mèo xé vỏ chợ đêm
Mầm hoang nhú những tược mềm
leo trăng
Rùng mình trời đỏ sao băng
Một cơn chớp mắt đổi bằng
dửng dưng
7. Mặt Trời Đêm
Đầu vú rón rén rời môi
Người mẹ trẻ đội mặt trời
vào đêm
Mồ hôi rớt xuống chân êm
Sương vỡ lên tóc nỗi niềm vô
thanh
Cú non rúc tiếng trên cành
Sữa nơi bầu ngực bỗng thành
nhựa cây
Mắt đêm chén hứng dâng đầy
Mặt trời em tắt ánh ngày dần
buông
8. Bùa Vàng
Tôi sốt nóng em cảm hàn
Đêm vồ vập mảnh bùa vàng cắn
chung
Nửa bùa tan giọt dửng dưng
Tôi về cúi mặt đếm từng ăn
năn
Nửa bùa khuyết lại vành trăng
Làn môi em hở hóa băng đỉnh
trời
Một lầm hai lỡ vậy thôi
Thương em ngậm ngãi ngỡ tôi là
trầm
9. Tiếng Mối Rừng Đêm
Trên môi đóm đỏ mắt đêm
Khe trăng lọt xuống vẹn nguyên
lòng rừng
Lá khô xếp lớp phiến rung
Răng đen mối bổ mờ từng sát
na
Ai người nằm dưới chân ta
Lá chồng lên lá thu qua bao mùa
Chung chiêng tháp cổ mái chùa
Bụi rơi rỉ rả xa xưa vọng về
Nhặt lên lỗ chỗ bùa mê
Hư không thành trụ lại về hư
không.
10. Hành Hương Sao Trời
Trăng cong lên mảnh thuyền trôi
Đêm cạn lòng phố mắt bồi sỏi
hoa
Nắng mưa ủ giấc mơ xa
Quả đa chín rụng vỡ ra cánh
đồng
Đưa tay ngắt ngọn đòng đòng
Bờ môi khô nẻ chạm dòng sữa
quê
Ô kìa cong xuống triền đê
Trăng hay mẹ gánh tôi về tuổi
thơ
Tôi ngồi học chữ bi bô
Hiên chùa chao phiến vàng mơ bồ
đề
Tôi đang thức hay đang mê
Xòe tay hứng vỡ dầm dề giọt
chuông
Giật mình vai áo đẫm sương
Nghe đêm rộn tiếng hành hương
sao trời.
11. Mụ mê
Vắt vai tay nải mụ mê
Ta đi như thể giận quê mình
nghèo
Bỏ lại nắng nóng gió Lào
Bỏ lại cái rét ngấm vào mẹ
cha
Bao năm lạc chốn phồn hoa
Đường đời lăn lóc bụi nhòa
chén cơm
Ta về tìm lại ụ rơm
Chui vô làm kén ủ thơm mộng hồ.
Nguyễn Văn Đôn
Suôi Dây-Tân Châu-Tây Ninh.
Gửi ý kiến của bạn