NHÂN DUYÊN
Nhận
mail người đã cũ
Trong buổi chiều thanh an
Nghĩ ân
tình nhân nghĩa
Khi
nhận ra: muộn màng!
Người
hỏi ta: Hạnh phúc?
Để
lòng người bình yên!
Ta cười như đứa trẻ
Không
vướng bận ưu phiền!
Người
hỏi chồng ta tốt?
Có ân cần lo toan?
Ta thảnh thơi
uống cạn
Ly trà chồng mang sang!
Người
trách người nông nổi
Người trách người u mê
Người
trách người cạn nghĩ
Bỏ tình ta bên lề
Ta
vui lòng phúc đáp
Như chưa từng xót xa
Như chưa từng
hờn tủi
Trong lòng ta nở hoa
Ta
nhìn chồng âu yếm,
Thương đôi vai gầy gầy
Thương
bàn tay ấm ấy
Đã bao mùa vun - xây!
Ta
đâu là đứa trẻ
Như ngày nào chớm yêu
Ta đâu còn
thơ bé
Để nhõng nhẽo được chiều
Mai
này ta làm mẹ,
Dạy con ta thương yêu
Dạy con ta tha
thứ
Sẽ mất ít được nhiều!!!
Sài Gòn 2015
HỌA
TÂM TƯ (II)
Ps:
Ngày về rất muộn trên đồi
Dòng
sông còn vắng... cặp đôi tự
tình.
Em
vắt lên vai
Nhung
nhớ quá dài
Em
thành mắc nợ
Giữa
mùa tàn phai
Em
gài lên tóc
Nửa
nhánh vô ưu
Nửa
kia mắc lại
Hoàng
hôn tiêu điều
Em
ngồi đong đếm
Ân
tình nợ anh
Cất
vào góc kín
Khoảng
trời mong manh
Em
soi em giữa...
Cuộc
chơi vô thường
Niềm
vui đến muộn
Ngập
lòng yêu thương
Em
tìm tri kỉ
Ngã
giá tháng năm
Ô
hay tri kỉ
Xót
xa tình rằm.
Trần
Ngọc Khánh Dư
Có ân cần lo toan
Ta thảnh thơi uống cạn
Ly trà chồng mang sang"
Rất duyên!