TRO ÁM CHÂN MÂY
Cánh đồng cạn ối
bùn non kết tủa muối
phèn
phù sa nứt nẻ chân chim
in hằn lên khóe mắt
cứa sâu vào da thịt
cứa sâu vào ánh nhìn
mông lung
bầy sẻ tranh nhau hạt
thóc lép kêu mấy tiếng não lòng
con bò già nhai đọt cỏ
khô không ngừng nấc cụt
lũ còng gió nỉ non sủi bọt
lệ
thương đám lúa chết lưu
trẻ con vô tư bắt tôm bắt
cá trên khúc sông chạm đáy
người lớn thở dài sườn
sượt nhìn về phía thượng nguồn
đập thủy điện ký sinh
dòng huyết quản
lòng sông thắt lại
lòng người thắt lại
mặn
khát
cháy
miền hạ lưu
cào bàn tay vào đá
vắt phù sa lấy giọt nước
ngọt cuối cùng
hóa vàng lời khấn nguyện
nông dân đốt lúa tế trời
nước ơi!
mưa ơi!
khản đặc giọng than chẳng
biết bấu víu vào đâu đành bấu bàn tay lên ngực mình
bàn tay bất lực vo mồ
hôi thành muối
rớt xuống nồi cơm muối mồ
hôi không mặn
chỉ thấy cay
cuộc người tro khói ám
chân mây
mẹ ngồi vá giấc chiêm
bao tầng Ozon lên da non liền sẹo
biển thừa bao nỗi mặn
thủy triều xâm thực giấc
mơ
phận người khất thực giấc
mơ
CHỈ
CÒN DẤU VÂN TAY
Khi mặt trời kết thúc chu kỳ của nó,
con
người tiến hóa thành loài khác thích nghi với bóng đêm
Họ
giao tiếp bằng những luồng ký tự
sống
sót nhờ nút like
Khi
đại dương biến thành sóng wifi,
lũ
smartphone chia nhau cai trị thế giới
Chúng
nuốt chửng thời gian trong hố đen công nghệ
hút
huyết quản như dòng dung nham thực thể
nhồi
sọ con người bằng ngôn ngữ trá hình
Khi
con người có xu hướng ngoảnh mặt vào thể xác nhau
linh
hồn tự kỷ bỏ đi hiến tế cho bầy virus
Hình
dán nhãn ăn mòn cảm xúc
gương
mặt thật nấp sau mười ngón tay xảo ngôn trên bàn phím
như
lướt trên âm vực nhiệm mầu
nơi
giáo đường u tịch dòng comment thay thế lời nguyện cầu
Cái
chớp mắt của đêm
kéo
dài biên độ hàng ngàn năm ánh sáng
khi
trái tim ám mùi bom đạn.
Còn
đâu vòng tay xiết vào nhau...
Còn
đâu môi hôn xoắn vào nhau...
Còn
đâu?
Rồi
triệu triệu năm sau
Con
cháu chúng ta đánh thức mặt trời
khai
quật timeline
chỉ
tìm thấy dấu vân tay hóa thạch
Nguyễn
Thành Tâm
Gửi ý kiến của bạn