Tự bạch:
Hiện đang theo học chuyên ngành báo chí, Khoa Ngữ Văn, trường ĐH sư phạm – ĐH Đà Nẵng. Mặc dầu theo học ngành báo nhưng tôi lại thích viết văn, làm thơ. Bắt đầu sáng tác vào năm 18 tuổi (2013) và đến nay có một số bài viết ở thể loại thơ, tản văn, truyện ngắn đăng trên một số trang web giới thiệu văn học nghệ thuật, báo, tạp chí.
Mới là bước đầu nên cũng còn non tay mong được mọi người ủng hộ, chia sẻ. Có một lần người bạn của tôi động viên: văn thơ là linh hồn của cuộc sống, nên tôi luôn thao thức với từng con chữ, luôn luôn sáng tác để cho ra những đứa con tinh thần, để thêm hương vị mỗi ngày, để cảm nhận cuộc sống muôn màu qua những câu thơ vội, những trang văn còn dang dở…
HỚT TÓC
chỉ còn vài bước chân vội
gục đầu vào mặt đất
kêu gào
khóc thét
trỗi dậy linh hồn bé nhỏ hư hao
tiếng chết
lặng câm trong bàn tay ấm
khi hai khuôn mặt chạm lưng hơi thở
chưa thấu sự sai bảo nhọc nhằn
giữa đường trần
ngày mới
năm mới
lún phún mầm xanh thơ dại
réo gọi linh hồn quay về bến đợi
héo queo trong góc đất thềm nhà
có nên phác họa bốn bề
rạn nứt thời gian
chớp nhoáng khoảnh khắc
cuối năm lũ lượt nằm nghe sợi tóc sai bảo
gật đầu ai chẳng vâng lời
giật mình, cuộc đời như giấc chiêm bao…
Ý TƯỞNG
con phố sâu hoắm mặt người
nằm nghe từng giọt, từng giọt loang lổ
giọt mình, giọt trần chuyển động rất khẽ
chạm bàn tay đêm rơi vào mái nghiêng che
bức tranh của người họa sĩ già đang vẽ
ngập ngừng phác họa chấm hình
và giấc mơ sấp ngửa
mùa tàn trí nhớ
mùa tàn cuộc vui
con phố vắt ngang
xiêu vẹo bóng người
cong veo đường đời
ẩn sau cánh cửa
làm sao đếm được
ngày qua ngày tắt lịm ý tưởng dành cho nhau…
RÓT
rót vào bậc thềm
bóng đèn sáng tỏ ánh trăng rằm
xơ cứng niềm tin rọi tột cùng khổ đau
thương người thiếu phụ ngóng lương tâm còn lang thang
dĩ vãng qua rồi
dĩ vãng mục rửa
linh hồn mùi mẫn
bóp nát phù vân
gói nỗi đau trói vào mái nhà vẹo xiêu
đong nước mắt nuôi ai oán lương tâm
soi gương tấm ngọc ngà phản chiếu
thương ánh trăng đêm nguội lạnh nhang trầm
câu ai oán oán ai văng vẳng điệu hò khuya
níu tri tâm níu mảnh vỡ tâm hồn
tiếng khóc trẻ thơ
rớt vào đêm đen…
RAO BÁN MỘNG MƠ
khi chiếc bóp chất đầy nỗi nhớ
tôi rút từng sợi rao bán mộng mơ
rút cạn ảo vọng trao người quay gót
rút cạn tấm lòng yên bình vị tha
lồng ngực tôi chưa một lần ứ máu
chỉ phút chạm người tím tái tâm tư
vực thẳm hút những vương tơ
sao tôi chưa vứt niềm tin đã mưng mủ
tim em muốn giao bình yên nuốt chửng
và gối đầu tựa người mà em yêu
và lấp trọn ngày tâm hồn trống rỗng
tôi làm vườn đợi gót son quay dòng
hoa thơm cỏ lạ mọc dại chốn hoang sơ
tôi ẵm bế đơn côi và chiếc bóng
chiếc lúc lắc cạnh lật đật còn đó
bao năm rồi sao người xưa vẫn còn…
CÂU HỎI
em yêu anh vì điều gì
anh yêu em vì điều gì
có lần chúng ta tự hỏi
tâm hồn mình đã thuộc về nhau
tình yêu vội vã trong chuyến xe thời gian
anh-em cầm tay nhau suốt cuộc đời và đi về đâu
trong thế giới này
anh-em xô ngã những lúc chán chường tuyệt vọng
sự ghen tuôn có phải là định đề yêu thương
sự hờn dỗi có phải là cử chỉ e ấp
mùi thơm ban đầu có lẽ đầy hấp dẫn
gọi côn trùng kiếm tìm chút bản năng sinh tồn
có những câu hỏi chẳng thể nói trả lời
như dục vọng ban đầu của tình yêu
như chính nghĩa đạp đổ xuân thời
trên gông cùm xiềng xích vòng tay
PHAN NAM
Ý kiến bạn đọc
25 Tháng Ba 20167:00 SA
Bình Địa Mộc
Khách
Chúc mừng Nam, rất vui và hãnh diện khi ở cùng quê Quảng Nam với em. Sau Đỗ Tấn Đạt, Bách Mỵ, Thành Tâm có lẽ là Phan Nam và nhiều nhiều bạn trẻ nữa. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh và động viên em đó, hãy viết đi, viết thật nhiều để dành những lúc không viết được. Thế nhé!