Phố núi xưa, sương mù giăng mỗi
sớm..
Mẹ ra chợ, lặn lội bữa cháo
bữa cơm!
Bầy con thơ, trong thời điêu
linh, giông gió..
đứa lớn khôn, lặn lội tiếp
bước người, khốn khó!
đứa nhỏ, cùng cha bữa rẫy
nương, bữa chong đèn sách!
Chiều về, sương lạnh, mưa
phùn, cái xe đẩy, đứa trước đứa sau
Bụng đói cơm, thèm miếng thịt
miếng rau, chân vội bước
Về nhà cơm độn bắp vàng, chắc
lòng mẹ nhoi nhói... đau!
Phố núi xưa, mưa phùn càng thêm
lạnh
Mẹ ra chợ, chân bước thấp
bước cao
Đất ba-dan xưa, gập ghềnh trong
mưa gió lạnh.
đất ba-dan xưa, dẻo níu ngã
bước chân người.
Mẹ, ngập ngừng đến, lại ngập
ngừng chân cất bước
nước chảy xuôi, lòng mẹ bao
la biển bờ nào sánh được.
Hết duyên đời, mẹ ốm nặng,
thập tử nhất sinh
bên các con, mẹ kể về quê cha
đất mẹ,
mẹ thủ thỉ, chuyện thủ túc,
anh em tình nghĩa...
chuyện buồn, chuyện khổ đau,
chẳng thấy mẹ vương vương...
mẹ nhẹ nhàng buông, mẹ rời xa
nhân thế!
Ngày mẹ đi xa, cả làng nối dài
theo sau tiễn tiễn mẹ...
mẹ đi rồi, miếng ngon, trái
ngọt... nay không còn mẹ,
manh áo lành, đẹp, ấm... mẹ đã
đi xa.
Các con nhớ mẹ!
một đời lặn lội, chân bước
thấp bước cao...
nhớ nước chảy xuôi... nước
chỉ chảy xuôi!
TTM
Gửi ý kiến của bạn