BÍ
MẬT CHIẾN TRANH
Chị mang bầu gần sinh. Tờ lịch tường chỉ còn vài ô trắng. Có tiếng ta-xi đổ chịch đầu ngõ. Ông nhớm người dậy. Ồ, không phải, xe đấy chở bà Bảng đi đánh bài tứ sắc. Vợ quan thời đại Hồ Chí Minh cũng có kẻ sướng tợn.
Nghe tiếng la đau quá. Ông lật đật chống gậy chạy vào. Chị vỡ ối, bảo. Bố gọi xe chở con đi đẻ. Ông lứ nhứ. Số mấy. Chị nhăn. Đau thế này làm sao mà nhớ. Bố chạy sang hỏi bà Bảng.
Con dâu sinh được cái thằng. Ông ghi vào nhật ký dòng cuối cùng. Lãm ơi, cậu có cháu đích tôn nối dõi tông đường rồi. Còn tớ mãi mãi là người đàn ông vô sinh, nhưng cái khoản Quý là con nuôi, tớ xin giữ bí mật luôn nhé. Cậu yên tâm yên nghỉ.
Bà Bảng dúi mớ tiền qua hàng rào. Ông cầm lấy để lo cho con dâu, tui vừa ăn bài. Nghe nói Hội Cựu Chiến Binh đang làm thủ tục đề nghị phong Anh Hùng Lực Lượng Vũ Trang Nhân Dân cho ông. Buồn đếch gì. Con đồng chí cũng như con mình. Ủa, sao bà biết.
Bí mật chiến tranh.
QUA SÔNG
Qua sông, Thảo quay lại vẫy tay chào Nam. Chàng rể người Đài Loan huých cùi chỏ vào hông Thảo cái đụi, chắc là đau lắm. Nam nhớ miết. Bởi, đó là lần cuối cùng họ gặp nhau hơn 10 năm về trước.
Hôm nay, Nam đợi Thảo về với cái mác cô dâu Việt Kiều nghe kêu lắm. Và, đôi mắt mí lận có còn chớp nắng, đôi môi múi bòng của Thảo có còn ưỡn nước nữa không. Nam gút nắm tay chịt gân, bặm môi, rít qua kẻ răng.
Không. Không còn gì cả. Thảo chết rồi sau một thời gian dài bị người ta ngược đãi nơi xứ người.
Chiếc quan tài kẽm xám xịt chạm đáy thuyền, bó hoa lan thắt lại rĩ giọt máu bầm đen trước khi người ta đưa nó qua sông.
ĐÁM CƯỚI
Yêu nhau trên mạng, thông tin cá nhân hạn chế. Hơn nữa, chàng trai thuộc tuýp người lãng mạn, được thể giấu luôn đơn vị công tác.
Ngày cưới cô dâu hồi hộp chờ đợi món quà bất ngờ của người yêu trao tặng. Sau tràng vỗ tay, đoàn nữ tiếp viên hàng không đẹp lộng lẫy tiến vào hôn trường.
MC giới thiệu đây là đồng nghiệp của chú rể đương kim trưởng phòng kho vận. Cô dâu sững sờ. Anh làm ở sân bay, là người ăn cắp vặt điện thoại, nước hoa, thậm chí cả quần lót của khách. Không phải, anh làm ở văn phòng. Cùng một loại, một lũ dơ dáy bẩn thỉu.
Nói xong, cô tháo giày vén váy hốc tốc chạy khỏi tiệc cưới. Nắng mai cuốn quýt đuổi theo. Tiếng thở dài thườn thượt của khách nghe như một cơn gió hú rợn người!
THẰNG NGU
Ấy là nói về cha mẹ hắn. Bởi, từ hồi sinh hắn ra ông bà sợ khó nuôi nên đặt tên theo kiểu mê tín: Thằng Ngu. Tương tự như thằng Cu, con Bé. Thậm chí một số người mù quáng còn đặt luôn cái Bĩm, cái Bùi cơ đấy!
Mặc dầu tên hắn là thằng Ngu nhưng thực ra hắn khôn ghê lắm. Hiện nay hắn là một phóng viên tầm vài tờ báo mạng. Mà văn đàn mạng, thông tin mạng đang có cơ hội soán ngôi các loại báo giấy, trang điện tử tên tuổi khác. Ngay cả quan chức cao cấp nhà nước không may bị báo mạng phang vào là gảy cỗ như chơi!
Bên cạnh đó, những thằng bạn nối khố với hắn cũng có khối đứa thông minh ra phết, làm đến những chức như nhà giáo, nhà văn, nhà thơ. Có tay quàng luôn vai chủ tịch hội văn hóa nghệ thuật. Nhưng khổ nổi, do chỗ bạn bè quen biết, thâm tình từ hồi để chỏm đến giờ, nên chi mỗi lần đến nhà hắn chơi, hoặc liên hệ gì gì đó đều nhứt nhứt gọi “nè, Ngu ơi, đi nhậu”. Lắm lúc lại nằng nặc “mi có ở nhà không Ngu, ra đây có việc”. Bà hàng xóm được thể ló đầu ra cửa lầm bầm “đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Dĩ nhiên bà ta không có quyền chửi bạn của hắn, như thế là xúc phạm danh dự, tư cách công dân, lớ quớ ở tù mọc gông. Chưa nói động đến giới văn nghệ sĩ thì coi như giẫm phải ổ kiến lữa. Bà hàng xóm già chát, gần đất xa trời kia thì bõ bèn gì chứ!
Nói thiệt là thằng Ngu tức lắm, nhiều lúc điên lên muốn nhảy qua chửi cho bả một trận nên thân, nhưng nghĩ lại đâu có được, ở đời ai đi đổi “nồi đồng với nồi đất” bao giờ, hổng chừng lỗ sặc máu. Hơn nữa hắn là người của công chúng, của truyền thông, có khi gậy ông đập lại lưng ông. Mà có khi bình tĩnh hắn cũng muốn qua gặp bà ấy giải thích cái tên cúng cơm tai hại của mình, song hắn lại sợ bà không chửi con mà quay sang chửi bố là Ông Ngu hiếm gì tên không đặt mà đặt Thằng Ngu cho con, có nước tự vận. Nên thôi, cứ thế chín nhịn, mười nhịn chờ cho bả chết là hết nợ.
Ở đời, cứ cuối đường hầm lại có ánh sáng. Một hôm vị chủ tịch hội đến nhà hắn, ông ta đứng ngoài cổng nói vào “mời nhà báo Thanh Tạo đi họp”. Bà hàng xóm nghe thế mừng ra mặt, nhanh nhẩu mở cửa chạy vội ra, nói rõ to:
-
Có thế chứ, chẳng lẽ chúng mày cá mè một lứa hết sao. Cậu nầy là người khôn ngó biết liền tướng tá cao ráo, diện mạo bảnh bao. Phước ba đời nhà mày đó thằng Ngu.
Có điều, bà ta không hề biết vị chủ tịch nầy học ở nước ngoài về, mà người Châu âu thường không có thói quen đặt tên phụ, họ gọi trực tiếp tên khai sinh, thậm chí dùng luôn tiếng đệm nghe như ca sĩ. Vì thế các quan to nhà ta cứ ào ào cho con qua Mỹ, qua Anh học hết. Bởi, họ sợ bà hàng xóm thối mồm lại chửi Thằng Ngu thì chết chắc!
Quảng Nam, 3/2016
Bình Địa Mộc