TRĂM NĂM AI BIẾT DÀI HAY NGẮN
Tình đã chết rồi như chiếc lá
Treo sầu trên nhánh rũ cành khô
Hoàng hôn rớt chậm bên kia núi
Lặng lẽ mình ta cát bụi mờ
Rượu ân tình cũ nhiều cay đắng
Độc ẩm bên trời xa cố hương
Uống say là để quên ngày tháng
Hay nuốt vào tim trọn khối buồn
Ta chỉ còn riêng con tuấn mã
Độc hành rong ruổi khắp rừng hoang
Ăn tô cháo lú em xa lạ
Quên cuộc chia tay lắm phũ phàng
Nếu nghe gió khóc em đừng đến
Lỡ thấy ta cười rồi đảo điên
Kẻ chết cô đơn không nhắm mắt
Em ơi vuốt mặt lắm ưu phiền
Mênh mông sông núi đời chưa cạn
Mà máu trong ta đã cạn tình
Trăm năm ai biết dài hay ngắn
Trăng rụng bên đồi ta lặng thinh !
Ngày 22/3/2016
TÔI CHƯA ĐI HẾT SỐ O CUỘC ĐỜI
Soi gương đầu đã sương pha
Luân hồi mấy kiếp cõi ta bà này?
Thời gian tích tắc lắt lay
Bể dâu chìm nổi quắt quay phận người
Xa quê biệt mấy năm trời
Nhà em cổng kín tường vời vợi cao
Nhà tôi cách một hàng rào
Dậu mồng tơi cũ vẫn màu tím hoang
Dại khờ nào biết đa đoan
Chờ em, phượng nở hè loang nắng hồng
Con đường đất đỏ ven sông
Áo hai đứa ủ bụi hong tháng ngày
Ai người thả sợi tóc bay
Vướng tôi té sấp trả vay cuộc tình
Ly hương tim dấu bóng hình
Tàn cơn mê ngủ giật mình thót đau
Nửa đời ta lạc mất nhau
Sân ga đợi một chuyến tàu hoàng hôn
Lợi danh cao thấp chập chờn
Tôi chưa đi hết số không cuộc đời!
CẦN THƠ QUÊ EM
Xóm Chài nắng lụa nên thơ
Về thăm chợ nổi đi đò Cái Răng
Ninh Kiều sóng bạc màu trăng
Còn nghe hương lúa đồng bằng gió thơm
Xa nhau tháng nhớ ngày buồn
Đường xưa phượng đỏ ngợp hồn dáng hoa
Mắt tìm trong mắt thiết tha
Tóc em thả ngọn mượt mà xuống vai
Mênh mang anh nhánh sông dài
Cánh cò chở nắng nghiêng bay qua đồng
Hạ Châu dâu chín ngọt lòng
Thương em bến đợi giữa dòng nhân duyên
Anh chưa quen hết Phong Điền
Hoàng hôn nhuộm khói bên hiên mơ màng
Nhớ hoài Bình Thủy thu sang
Vườn em hoa cúc nở vàng trong anh !
Hoàng Anh 79.
Gửi ý kiến của bạn