xếp
lại hình hài nỗi lòng kẻ lữ
ngày
còn xanh
hay
đã hết xuân thì
em
tập chết trên cánh đồng mụ mị
cánh
môi rịm máu phân trần
cuộc
đời thiên di qua phế tích yêu đương
em ở
lại
cố
ước chừng đau đớn
giấu
ngọc đá lên tận cùng mê muội
xiêm
trang vừa đủ một đêm rằm
nét
chạm trổ uốn mình
múa
hát
cuồng
say
ánh
lửa vô minh
khát
thèm cơn gió
đường
chiều tuyệt sắc
đính
ước hoang vu . . .
oán
hờn chi lời thề lãng tử
những
ngón tay luống cuống cài khuy
xót
thương cho cô dâu cổ vật
chờ
hợp hôn nơi khoảng tối không chồng
nghe
dối gian đi rất gần môi mắt
đêm
không buồn sao vẫn cứ cô đơn
VTT
Gửi ý kiến của bạn