CÔ GÁI HÁT NHẠC BUỒN
Có cô gái nhà bên luôn thích hát nhạc buồn
Nên đôi mắt cũng đượm mưa tháng sáu
Tiếng đàn dương cầm ngân lên từng phím dài đau đáu
Thấp thỏm lo âu nhung nhớ đến thẳm lòng
Cô gái đang Xuân tô môi son màu hồng
Chẳng hiểu sao bài hát nào cũng ngập ngừng giông bão
Có lẽ chàng trai đi qua đời cô đã biến tình yêu như thay màu chiếc áo
hay cũng chỉ đơn phương yêu ai đó thật nhiều
Tiếng đàn cô rơi qua ô cửa mỗi chiều
Tôi lắng nghe một đôi điều về trái tim tan nát
Cô ấy đã yêu và không thể quên đi để nắm tay một người con trai khác
Và rồi mỗi ngày cô đàn hát cho tự chính mình nghe
Có những tình yêu không chừa lối đi về
Những bàn tay cũng chưa đủ thật gần cho bàn tay khác nắm
Những bài tình ca dở dang chứa nỗi niềm say đắm
Xoa dịu trái tim đau bằng tiếng hát của chính mình
Có cô gái nhà bên đang đàn hát bản nhạc tình …
CẢM ƠN NGƯỜI DẠY TA TÌNH VÔ TẬN...
Cảm ơn người đã mang lời tình tự
Cho ta say say suốt tháng năm dài
Cảm ơn người trả hết nghĩa phôi phai
Và đắm đuối tận tim thôi ngờ nghệch
Cảm ơn người đã ra đi và hết
Mang yêu thương nhung nhớ khắc ghi lòng
Rồi tận cùng nơi khoảng trống mênh mông
Đời đặt xuống một nụ cười rất ấm
Cảm ơn người đã vì ta mê đắm
Đã xôn xao đã hận trả vay tình
Đã ghét hờn dâu bể mộng điêu linh
Đã đang sống tim yêu dường lạnh nóng
Người dạy ta cớ sao trời cao rộng
Mà tim người sâu thẳm lại mênh mông
Ta tin yêu chết điếng tận cõi lòng
Người quên mất dặn ta hồng thay tím
Trong dòng người có mấy ai tìm kiếm
Cho riêng ta trả hết nghĩa ân tình
Bức tường kia ai đắp ngỡ vô hình
Người đã biết cuối cùng ta im lặng
Cảm ơn người dạy ta tình vô tận…
VÀ TIM EM CHƯA THỂ BIẾT NHÚN NHƯỜNG...
Em thành thật với cuộc đời kẻo lỡ
Tin anh đi tất cả vẫn xoay tròn
Đường dẫu thẳng nhưng số người khó định
Đến tận cùng chưa hẳn mãi ra đi
Em đặt xuống ngày kia điều được mất
Phút ngỡ ngàng phố chật vội quay lưng
Yêu thương thôi chưa dốc hết vội đừng
Em vô ý không tin người?
có lẽ…
Dẫu xa tít vòng quay đời khó dễ
số phận người đâu thể nắm hay buông
Trái tim em chưa chuốc lấy bão bùng
khờ dại ngốc, si tình, em hờ hững…
Ước một lần cho tim em thật vững
Tin riêng tôi dẫu như những chuyến tàu
Chưa dừng lại nơi xa xôi có lẽ
Những bộn bè xuôi ngược vội lo toan
Đã vì em tôi sửa đổi méo tròn
sửa năm tháng buồn đau thành hạnh phúc
Sửa tim tôi dối gian ra thành thật
Dẫu muộn màng tay nắm bởi yêu thương
Và tim em chưa thể biết nhún nhường…
BÀI HÁT TÌNH YÊU
Đừng hát về em, người con gái anh thương
Mùa Thu đã qua em không còn cài cây trâm màu ngọc bích
Đã thôi chờ anh trong buổi chiều nơi công viên tĩnh mịch
Đã quên mất những lời em hứa mãi yêu anh!
Đừng hát cho em nghe về khoảng nắng mong manh
Có cô bé ngày xưa hay giận hờn nũng nịu
Anh lặng im như biển hoài thấu hiểu
Em là sóng dại khờ trăm nỗi nhớ vỗ vào đêm
Có lẽ chẳng bài hát nào cho hai chữ lênh đênh
Hay tình yêu chúng ta chưa đủ bao dung để trở thành người lớn
Hai đường kẻ trật âm trên phím đàn vui nhộn
Là lạ vài ngày đâu đó sửa lại thôi
Đừng hát cho em nghe khi tất cả xa xôi
Khi chiếc bóng đơn côi về một mình trên phố
Một người mỉm cười ngắm ngàn ô cửa mở
Một người lặng tìm nỗi nhớ để rồi quên…
Trong mỗi phím đàn trầm bổng khúc nhạc đêm
Anh đã hát cho em nghe về một thời thơ bé
Cứ hỏi gió giùm em có mang theo gởi về miền đất mẹ
Trả lại xa xưa trong trẻo mối tình đầu
Hãy hát mỗi ngày về cô gái đến sau…
LẠC ĐIỆU
Anh có biết trái tim ta lầm lạc
Nên cố hát trọn bài nốt nhạc cũng sai tông
Phố bây giờ, phố rộng lắm mênh mông
Em dừng lại chỉ hoài mong một đôi điều rất cũ
Nắng đã thắp sau đêm dài không ngủ
Mùa Thu đã thôi thay sắc lá
Anh đi qua chạm bên thềm thành người dưng xa lạ
Bên ô cửa nhà mình em khép trái tim yêu
Cũng có lẽ anh và em không thể bước thuận chiều
Có đôi lúc tưởng chừng như điểm nối
Bởi mong manh chẳng bao giờ hiểu đúng về hai từ chìm nổi
Nên giông gió cuộc đời thay đổi chỉ vậy thôi
Chuyện chúng mình không trở thành câu chuyện thuở xa xôi
Công chúa ngây thơ yêu một chàng hoàng tử
Chẳng phải xa nhau vì bà hoàng hậu già hung dữ
Hay chỉ đơn thuần cắn miếng táo thơm tho
Tình yêu bắt đầu và hai chữ nhận cho
Cái lý lẽ đơn sơ chẳng bao giờ anh bận lòng chút xíu
Để một ngày hai chúng ta đều hiểu
Khoảng cách vô hình, khoảng cách rộng mênh mông
Một bản nhạc sai lời cố hát cũng như không …
EM BIẾT KHÔNG ?
Em biết không khi thành phố sang đông
Bầy chim sẻ không đậu cành ríu rít
Buổi sáng lặng im, mây loang trời xám xịt
Bên ô cửa ngôi nhà trăn trở vẫn hoài đêm.
Nơi anh qua bông tuyết phủ bên thềm
Người ta đi làm vẫy chào nhau qua khe hở chiếc khăn len quàng kín
Tiếng bánh xe lăn bên dốc đời câm nín
Những cái hôn vội vàng đôi lứa hẹn tuần sau.
Góc phố mùa đông, phố cũng trở màu
Người con xa quê kéo vạt áo mình trong đêm thâu lạnh giá
Nhớ mùa xuân xưa, nhớ tuổi thơ đến lạ
Nao nức đợi giao thừa đun củi nấu chiếc bánh chưng xanh.
Em trở về nhà lặng ngắm khoảng trời xanh
Đong sợi nắng qua tay ngời hạnh phúc
Có tuổi thơ tung tăng, có mùi nâu bùn trong cuộc đời rất thực
Em có hiểu rằng dù cực vẫn hạnh phúc chạm đông.
Quê mẹ dẫu nghèo nhưng ấm đúng không anh?
MÙA ĐÔNG ẤM
Mùa đông về bên ô cửa rồi anh
Em thắp trong căn nhà mình một vài cây nến nhỏ
Những cây nến màu hồng anh nhớ không có mùi hương cây cỏ
Hương của tình đầu, hương khu vườn nhỏ em yêu.
Góc phố vào đông
Phố trăn trở bao điều
Người xích lô già co ro bên góc cây dưới chân nhà thờ Đá
Có cô bé ôm trên tay hộp chewing gum mệt lả
Một người mẹ nghèo níu áo vá ủ con
Chiếc đồng hồ treo tường điểm mỗi tiếng binh boong
Lốc lịch mỗi ngày vơi đi một tờ giấy trắng
Có người bảo rằng thời gian sao đi qua thật chậm
Người bảo thời gian chưa suy ngẫm đã hết ngày.
Anh trở về với tổ ấm anh xây
Ôm em trong vòng tay với mùi mồ hôi còn loang trên ngực áo
Bên ngoài thềm trời còn mưa gió bão
Căn bếp nhà mình ấm áp đúng không anh?
Em cần gì những nỗi nhớ mong manh
Những yêu ghét sân si và bao điều huyền ảo
Giữ chút thiện lòng cho người dưng vài chiếc áo
Dạy trẻ em nghèo vẽ nét thẳng nét cong
Thành phố quê mình rất ấm dẫu sang đông.