Kể
từ buổi khai thiên lập địa
Đến bây giờ thành một
gã lang thang
Ba nghìn thế giới đâu là chỗ
Để
dừng chân thôi kiếp hoang đàng?
Đi nhào lộn trộn
cùng bão lốc
Dốc toàn tâm tự nguyện chẳng phiền
chi
Dẫu tan hoang vỡ ngàn mộng đỏ
Nát tình xanh
cũng chẳng sá gì
Đi giáp mặt tận cùng sinh tử
Nhẹ phù vân lãng đãng phong trần
Mòn đôi dép cũ
mòn sông núi
Bụi vui buồn rơi sạch dưới gót chân
Đi và đi và đi như thế
Giữa miên trường
chẳng nghỉ náu nương
Trần gian quán trọ không dừng
trú
Nên đời ta là lữ khách trên đường./.
Tâm
Nhiên
Thế gian phiền não đảo điên lắm người
Quay về bỏ cuộc rong chơi
Sẻ chia với chúng sanh vơi bể sầu
LĐ