Khi
lão Quan Tòa đập bàn la lối,
Thì
cũng là lúc anh nhìn cuộc đời trần trụi,
Tồng
ngồng như hoang sơ ở phía bên kia,
Còm
lưng, khoanh tay, cúi đầu, rưng rức
Gã
Biện Lý chẳng hiểu con mẹ gì --
dân
tộc chúng mình
Có
lẽ chiều nay người đàn bà,
sẽ
phóng thân vào ba hồi chuông nhà thờ,
trước
lúc bắt tay thằng con dại dột
Những
hồi chuông anh đã điểm danh mình hôm trước
"Chuông
gọi hồn ai...."
Có
ta bà chi đâu những chia ly và đoạn tuyệt,
Tình
yêu nào dành riêng cho tình tự của nhau đây ...
Hãy
ví thằng bé là một con cá,
và
nơi hắn về là một hồ nước lềnh khênh
Người
đàn ông đã khóc với anh chứa chan ngập tràn tô phở
lạnh
hai
chữ "lâm thời" tương tòng với mốc tính thời
gian...
Chúng
ta đã "lâm thời" giang hồ đạo tặc,
Phóng-đãng-nổi-loạn-đỏ-đen-suơng-khói
Rồi
những thằng bạn nằm xuống, chẳng trối nhau được một
lời---Patriots, Celtics, Red Sox, hay ngưởng cửa Chinatown ...
Giòng
nước mắt tưởng đã khô môi từ ngày ngồi thuyền vượt
xứ.
Quả
tim nào đớn đau cho bằng mẹ-cha-con-cái-ra-đi.
Ôi!!
chỉ một gói hàng không đề tên người gởi,
Và
ta bà là ở chỗ con nước còn lềnh khênh...
Anh
trở lại,
trâng
tráo nhìn lão quan tòa và tên biện lý, tuổi đời chắc
hẳn còn trong sạch
Nhân
Quyền và Tự Do đâu còn thẩm định được trên ngôn từ
nhau.
Như
người đàn ông đã khóc và người đàn bà co rúm mình
với ba hồi chuông thiên địa,
Anh
ứa nước mắt mình, "con mẹ nó" luật người,
tình tự, và ai đó dạy chữ "yêu kẻ tha nhân"
Hoang
tưởng của thế giới đang thẩm thấu trong căn phòng này
chiều nay,
Patriots,
Celtics, Red Sox, và ngưởng cửa Chinatown...
Trần
Đông Bắc
Gửi ý kiến của bạn