Bài thơ tình thứ mười
một
Mỗi đêm đến với anh như một giấc mơ
hãy để anh say một giờ biển động
nhịp đập máu của anh như con tàu say
trương buồm lướt tới không bờ bến
bờ ghè không thể kềm hãm đam mê trầm
cảm của anh
những buổi bình minh, những buổi trưa
và những đêm khuya
mặt trời thức giấc, say và trầm tưởng
trong lồng ngực điên dại của anh
vì sắc màu trừu tượng của dung nhan
và thân thể vô hình của em
mỗi khi em đến với anh như một thập giá
hãy đóng đinh anh như chiếc lá trên
cành mùa thu
anh sẽ rơi tự do trên nấm mồ thời gian
chờ đợi sự khải hoàn của chúng ta
mùa xuân bất tận
mỗi khi đến với anh như sự cứu rỗi
anh nguyện làm một tội nhân của tình
yêu
Bài thơ tình thứ mười
hai
Đến với anh và ra đi như những con
đường
để anh nhìn thấy em trong
đám rước lễ hội mùa xuân
trên những lối đi của mặt trời, mặt
trăng và những vì sao
trong bầu trời đen thẳm của lòng anh
đến với anh như đóm lửa trong mùa đông
để những thanh củi cảm xúc của anh
cháy hân hoan và rực rỡ trong lò tình
yêu
hãy ẩn trú trong linh hồn anh
như cánh bướm mùa đông
để anh tái sinh trong giấc mộng
trang trí thời gian của chúng ta
bằng y phục tân hôn
và mở cửa tim anh
như khui mở chai rượu
giao ước của tình yêu chúng ta
hãy là tiếng thức tỉnh của ý tưởng anh
để anh có thể nhìn thấy em
như những con đường đến và ra đi
Bài
thơ tình thứ mười ba
Nếu anh chết hãy chôn cất thân xác anh
trong niềm vui và niềm hân hoan của em
khâm liệm linh hồn anh trong
bài thánh ca và trong lời nguyện của
chúng ta
vào mỗi ngày chủ nhật
hay lễ hợp nhất của tình yêu
nếu anh chết hãy chôn cất anh
trong giọng soprano của em
trong bài hợp xướng của chúng ta
để anh có thể bay cao
như đôi cánh của những nốt nhạc thiên
thần
nếu anh chết hãy chôn cất anh
trong nụ cười hạnh phúc của em
Bài thơ tình thứ mười
bốn
Máu huyết của chúng ta chuyển hoá thành
lửa
chảy vào quá khứ và bùng vỡ những con
sông
tái tạo những con đường đi tìm thời
gian đã mất
chảy vào niềm hy vọng thăng hoa thành
đất thánh
chảy vào miền bóng tối cô đơn thành lời
nguyện
đôi cánh là đôi cánh tay vô hình
ôm ấp sự hiện hữu của chúng ta
và bay lên như cánh chim mặt trời bình
minh
núi là vầng trán bướng bỉnh của anh
xây dựng đền đài của niềm tin
sức mạnh của tình yêu
đại dương lưu chuyển trong lồng ngực
của chúng ta
cưu mang những con sóng
thân thể và xương thịt của mộng mơ
tâm thức vô tận là ánh mắt chúng ta
phóng chiếu vào cõi cư trú
của những công dân ưu hạng
vương quốc tình yêu
Bài thơ tình thứ mười
lăm
Bạn là ly cà-phê buổi sáng
thức tôi dậy sau giấc mộng
vị đắng, gió, nắng và hương thơm của
bạn
tan trên đầu lưỡi tôi như một người
tình
bạn là giọt rượu thấm trong cổ họng
để tôi bùng cháy mỗi lúc cô đơn
để tôi say như sóng đại dương
bạn, chính bạn là âm điệu
tiếng nói của quê hương tôi
tôi chỉ bay bổng với bạn như một câu
thơ
và hoà tan trong bạn
như một cách chết sống động
bạn là lời là sự thinh lặng thiêng
liêng
trong bài thánh vịnh tình yêu
tôi yên nghỉ trong bạn như một người tình
tận hiến
Bài thơ tình thứ mười
sáu
Em là sự khởi đầu và tận cùng của anh
nên anh trôi như một dòng sông
và em là người lái đò du hành
khám phá bí mật thế giới của anh
mỗi ngày tình yêu anh là mặt trời mới
em là đường chân trời vô tận
chúng ta sáng tạo vũ trụ riêng tư
và chúng ta khiêu vũ trên nền không
gian của bình minh
mỗi giây phút em là thời gian bất tận
của anh
đổi mới và kích thích tâm hồn anh
kẻ thích phiêu lưu và mơ mộng trên
đường đi của chúng ta
mỗi khoảnh khắc em là sự bắt đầu
và chấm dứt của thế giới anh
là nghi lễ là ân sủng của tình yêu
17/05/2015
Lê Nguyên
Tịnh
Gửi ý kiến của bạn