Thương dân mình lắm lắm mình ơi!
Từ nay đâu được để ra khơi
Ai làm điêu đứng lòng biển chết
Tôm cá đâu còn, sóng chơi vơi
Thương dân chài mình lắm mình ơi!
Đêm đêm không ngủ, khóc mà thôi
Con thơ sẽ đói, đời mưa lũ
Mẹ già còn đợi bóng thuyền rơi?
Đã hết hồn treo, mỏi cánh buồm
Cá về lưới nặng, nắng biển thơm
Vợ hiền ra đợi bờ biển gió
Đôi mắt đen xanh gợi bao tình...
Con thơ nhớ cá mỗi ngày buồn
Chợ chiều vắng lạnh khách bán buôn
Trường làng cát trắng nằm im ỉm
Gió rặng phi lao, thổi cánh chuồn
Thương dân mình lắm mình ơi!
Biển chết từ đây mãi ngậm ngùi
Nậu nguồn mong đợi ngày tháng tới:
Nậu biển bao giờ lại ra khơi?
Tu Hú không còn tiếng hót vui
Đêm trăng Chách Chách khóc xa xôi
Nhà nông hết mắm, cơm sẽ nhạt
Muối mặn gừng cay khổ đây rồi
Thương biển, thương đời quá đi thôi
Thù quân ngu, quân hại biển trùng khơi
Hại người dân Việt thoi thóp sống
Muôn cảnh thanh bình đã tàn hơi...
Gửi ý kiến của bạn