CHO
DẪU NHỮNG BỘN BỀ
Đêm
va vấp những ngôn từ vô nghĩa
Bỗng
chợt buồn, cơn gió ngẫn ngơ
Ngày
sót lại chút trầm hương mỏng mảnh
Đêm
trắng ngồi ta nhặt nhạnh vu vơ.
Những
hồi ức chợt rong rêu như gió
Giấc
chiêm bao cũng lận đận gập gềnh
Ta
từ thuở lạc bến đời ma mị
Biết
đau và biết nhớ đến chênh vênh.
Ta
ngồi ước những vần thơ trong nắng
Lóng
lánh đi ơi những hạt vô ngần
Ta
tỉnh thức vào hôm màu đêm trở
Chiếc
lá nhẹ nhàng nghe gió thở thơm hơi.
Những
ám ảnh ngôn từ rồi tan biến
Khúc
tình thơ thôi khát mộng thiên đường
Đêm
rất nhẹ, hồn ta thì rất nhẹ
Những
bộn bề bỗng chốc hóa yêu thương.
BIẾT
BUÔNG LÀ HẠNH PHÚC
Khi
buổi sáng bắt đầu bằng sự lặng im của bầu trời ảm
đạm
là
những cảm giác nặng nề về giấc mơ đêm qua vẫn còn
dẫu
không là sự sợ hãi
nhưng
là sự mệt mỏi của những u mặc trầm tích.
Con
người đối với nhau sao không thể nhẹ nhàng như cánh
hồng
đôi
khi cần lắm những ánh nhìn độ lượng
sự
tồn tại của tất cả chúng ta là gì ?
đâu
phải chỉ những đau khổ
đâu
phải chỉ những oán hờn
sao
không bỏ đi
thôi
bỏ đi
buông
là một loại trí tuệ
người
biết “buông” mới thực là người hạnh phúc*
Sự
im lặng đôi khi cũng rách việc
ta
lại như con rùa rụt cổ lặng im
buổi
sáng đâu phải lúc nào cũng bắt đầu bằng sự lặng im
những
cơn giông cứ rền lên những thanh âm đáng sợ
khó
mưa quá
có
những ngày mới bắt đầu như thế đó
chẵng
sao
vì
đó là cuộc đời
ta
tự mình ủi an ta.
Muốn
tìm một ly cafe nơi khoảng vắng
khoảng
vắng ồn ào thanh âm
tiếng
những cuộc đời va nhau loảng xoảng
tiếng
của những cuộc người ngỡ tâm đà bất loạn.
Ta
cố dẫn tâm hồn mình sâu cõi lặng thinh
tìm
khúc du dương nhạc lòng thư thái
tất
nhiên là bầu trời không bao giờ lặng im mãi mãi
mỗi
sóng gió cuộc đời là mỗi lần tâm hồn thêm lớn thêm
khôn
hãy
tự cho mình cơ hội để biết buông
bởi
buông miền là hạnh phúc.
KHÚC
DU MƠ NGUYỆT KHUYẾT 1
Đêm
qua anh muốn thả mình vào giấc chiêm bao
để
được nghe em hát lời phong nguyệt
đêm
chỉ vọng vào anh khúc vô thanh nguyệt khuyết
sao
em cứ rãi những điệp ngôn mềm mượt
phím
du mơ anh trượt phía vô cùng.
Đêm
qua anh thả hồn mình bay chạm vách không
biêng
biếc đồi xưa
thu
nắng vàng hong tóc
kìa
róc rách lời khe suối tình mời mọc
em
lại hoá mây mùa thu nhẹ lướt bay đi.
Đêm
qua anh cố thoát ra khỏi vòng uẩn khúc lâm ly
tìm
hỏi nơi nao cất lời phong nguyệt
chướng
những đường mây mang dáng hình Bạch Tuyết
anh
không là hoàng tử
nên
cứ giả vờ lên cơn sốt giữa đông.
Đêm
qua anh tự vẽ hình em những vệt cong
ôi
những vệt cong nghìn trùng hoang dại
đồng
gió chông chênh
vệt
màu thì mê chảy
nên
vành môi em hoá vòng nguyệt trở cong vêu.
Đêm
qua anh mơ thấy em ngồi ôm lấy vầng nguyệt hát trong veo
lời
gió, lời thơ say ánh vàng loang đổ
lá
khóc vầng mây trắng màu hoang lộ
anh
bỗng chợt giật mình
rong
rêu lời huyệt mộ xoay quanh.
KHÚC
DU MƠ NGUYỆT KHUYẾT 2
(Hay
KỂ VỚI THIÊN THU LỜI PHONG NGUYỆT)
Mai
ta về kể với thiên thu*
chuyện
của dòng sông
một
thời
cuồng
êm
sông
chảy.
Mai
ta về kể với thiên thu
chuyện
của con tim
bốn
mùa rực cháy
lửa
từ đam mê.
Mai
ta còn kể với thiên thu
nơi
ngọn núi cong cong dáng hình người thiếu nữ**
nơi
sợi nắng sợi mưa quyện nhành mây thở
men
lời phong nguyệt
hoài
say
Mai
ta về kể với ngàn sau
câu
chuyện mùa thu ngưng chờ ươm nụ
nhẹ
tiếng đêm khua
mà
mượt cánh quỳnh
lời
phong nguyệt bay bay.
*
ý thơ TĐX
**Núi
Nhọn Thuộc Hàm Tân Bình Thuận
Gửi ý kiến của bạn