Bài thơ
từ Đất mũi Cà Mau
1.
Chiều
vắt nắng lên vai rừng tràm đước
Vắt hồn
tôi lên trời đất mũi Cà Mau
Chân đã
đặt đến cuối miền đất nước
Ngồi
lặng im nghe sóng vỗ dạt dào
Mà lịch
sử như nhà ai đang lên khói
Trầm
tích chiến tranh như rễ đước bạt ngàn
Buồn ư?
Vui ư? Thật là khó tả...
Thấy
mình bơ vơ ngun ngút tựa rừng hoang.
2.
Con đường
chia hai bờ mương sông nước mặn
Những
truông đất bồi cõng đám đước non
Nhô lên
hàng hàng như lũ rùa mai xanh ngát
Như
những thân phận nằm chịu trận thời gian
Những
vuông tôm ngoác miệng kêu trời
Căn nhà
hoang sơ chẳng chút sinh khí
Số phận
con người nào về đây khai hoang?
Rừng U
Minh mịt mùng thiên la địa võng!
3.
Từ nơi
đây em đưa tôi đi địa đầu Móng Cái
Ba tháng
mưa xuân còn gieo rắc mưa phùn
Trong cảm
giác đặt chân lên cầu biên giới
Cảm
nhận thế nào là tất đất của tổ tiên
Ôi giang
sơn cẩm tú và những người con xa tổ quốc
Có điều
chi mà lệ bỗng rưng tròng
Cô em Hà
Nội nhìn tôi dò tìm chi đó
Tôi bảo
gió biên cương sao lạnh cắt vô cùng.
4.
Chào Hà
Nội, chào hồ gươm đêm rực rỡ
Chào ba
sáu phố phường rộn rã chợ đêm
Chào thế
hệ học đường lễ nghi nơi Văn Miếu
Chào cô
bé Giang thạc sĩ mới ra trường
Hà Nội
chào tôi dịu dàng thân ái
Chào
giấc mơ tôi diện kiến thành Thăng Long
Tôi cảm
ơn em Hải Phòng hoa phượng đỏ
Bãi biển
Đồ Sơn hiền hậu nàng ngư dân
Tận mắt
ngắm Hạ Long hùng vĩ
Chùa Ba
Vàng cao ngất Quán Thế Âm
Chùa
Trấn Quốc màu linh thiêng cổ kính
Giã từ
nhau còn đẹp những dư âm.
5.
Sài Gòn
đã hoá thành em ca kỹ
Tôi buồn
làm sao trong ý nghĩ hoá thân
Thành
phố thân yêu của tôi
Lại như
một con người đầy tai tiếng
Lại như
thứ bùa mê quyến rũ vô cùng
Rất
lạnh lùng kiêu ngạo
Tính khí
của giàu sang bất trí
Mỗi lần
tôi về thêm mỗi cách xa...
Tôi ôm
nỗi buồn như cung phi bị thất sủng
Nhậu
cùng thi nhân cho rượu ngấm xuống đáy lòng
Nơi chôn
cất những mảnh đời bất cập
Cho men
rượu dâng tràn lên trí não
Nơi tư
duy có thể ghép tội đồ
Tiếng
cười rộn rã nghe chừng như đau nhói
Đau và
thương hai chữ Việt Nam.
6.
Thôi
nhé, giã từ em Hà Nội
Giã từ
em đô hội Sài Gòn
Mỗi
chuyến về thăm châm thêm dầu vào lửa ái
Yêu mà
oặn đau một tình ái khổ đau
Những
bài thơ vẫn muôn đời đầy nghiệt ngã
Quê
hương ơi, tình ấy ở ngoài tay...
À ơi
tình kẻ lưu vong
Giống
như se cát dã tràng lại xây...
(5:05
sáng Cali 01 tháng 4, 2016)
Tạ bữa cơm chay
Anh nói rằng tim không phải yêu
Chỉ là trân quý quá
đỗi nhiều
Mắt môi con gái buồn yểu điệu
Thanh
xuân mà dáng bừng cô liêu.
Im lặng hoang vu như sa mạc
Em ngầm nếm trọn mật ong
say
Mộng du một giấc vào tình ái
Thương cảm u tình
ong lắm thay.
Như sông ôm lấy dòng nước chảy
Em ôm tình như ôm
tôi say
Dịu dàng rộng lượng nghe tôi khóc
Hiểu
nước mắt là không lời thay.
Tôi về để gặp người con gái
Thật sự là em có
trên đời
Bữa cơm chay dọn làm tiệc đãi
Hai người
trông hạnh phúc một đôi.
Em nhắn tin "em sắp lấy chồng"
Hôm nay sa mạc
gió cuồng giông
Tình là cầu nguyện cho nhau mãi
Niệm
Phật mà thương em sang sông.
(Khuya 17 tháng 2, 2016)
KHÚC XẠ
1.
ánh sáng khúc xạ nàng
vào cảnh giới mới bên kia
lộ trình tương lai màu hồng
là con đường hoa chệch xéo.
ánh sáng phản xạ tôi
thành một đối xứng ảo
như giếng nước hoang tưởng
hấp dẫn người xuyên sa mạc
khát khao.
đêm khúc xạ vầng trăng mười
tám
như một trái chín ối bơi trên
sóng
cười tình với nậm trăng khỏa
thân
sóng lung linh một bóng đời
dường như là một cô gái
thể hiện xoa dịu nỗi chênh
chao
hai cảnh đời khúc xạ đối
diện
tuyệt vọng.
2.
mặt trời ngước mặt
phả ánh sáng vào tiếng chim
thiên di
sinh lực của ngày mới mỉm cười
chào tôi đuối sức
gục trong màu huyết ửng bình
minh
không còn đêm sương ẩn mình.
3.
tâm trạng co lại như viên sỏi
nhẵn
cầm trong tay để còn trở lại
hoàn trả tương tư cho sóng dại
rộng lượng cho nhặt lấy buồn
mang về ném vỡ giấc mơ
giấc mơ ngóng chờ trên giường
không chui vào được
mộng mơ đã hờn... khúc xạ
theo ai.
4.
chào những khúc xạ thảng thốt
như tiếng chim chào nắng hiện
hình
nắng trườn lên như tiếng thở
dài mù
không nhìn thấy những nốt nhạc
khúc xạ
tấu khúc Beethoven nhiễu loạn
tan hắn vào hoa gạo biên cương
vào hoa phượng Đồ Sơn rực nở
khi trí tưởng ngang qua
thành phố hoa phượng đỏ trơ
cây.
5.
trong hắn phản xạ dĩ vãng
chiếc gương soi không có người
hắn của hôm qua bị khúc xạ
bắt cóc
bóng không thể in vào gương soi
sao nàng như hoa vạn ảnh?
(đêm ngồi bên biển Huntington
Beach, tháng tư, 042216)
EM BIẾN THÀNH THÁNG TƯ
Em biến
thành tháng tư
Tôi biến
thành thập tự
Tháng tư
vốn vô tư
Mà triệu
người tưởng nhớ
Thập tự
là đá gỗ
Mà đẫm
buồn thiên thu.
Em biến
thành thiên đàng
Tôi biến
thành hỏa ngục
Thiên
đàng cho nữ tiên
Ngọa
ngục dành đọa người
Tiên
hưởng thụ vạn phúc
Người
trả nợ sầu miên.
Em hóa
thành tình yêu
Tôi hóa
thành cổ miếu
Tình yêu
là tương lai
Cổ tích
là ai hoài
Trái tim
như chim bay
Tâm hồn
như rượu say.
Tháng tư
bay mất rồi
Chỉ còn
người ở lại
Em cũng
về xa xôi
Tình ở
lại hấp hối
Như
tiếng chuông xưng tội
Trên
thánh đường ngất hơi.
(Một
buổi chiều tháng tư chim kêu gió nổi 042716)
Buồn nàng tháng Tư
Buồn
sao buồn cứ dật dờ
Như say
sỉn rượu như tơ tưởng nàng
Vào hè
đêm lại lạnh tràn
Đắp
chăn hai lớp nằm càng buồn teo
Buồn
trăn trở kiểu chèo queo
Buồn ho
thuốc lá buồn reo ấm trà
Buồn
nghe nhạc ngắm đêm qua
Buồn
thiêm thiếp ngủ nhập nhoà tình em
Giật
mình khuya lại buồn thêm
Côn
trùng tấu khúc sầu miên ai hoài.
Hừng
đông ra ngóng biển tây
Hít gió
biển thấy có bay mùi nàng
Thở từ
bên biển đông sang
Dịu
dàng như sóng rộn ràng như chim.
Về
ngang qua phố im lìm
Quốc kỳ
treo ngợp nỗi niềm lưu vong
Phất
phơ hồn nước Việt Nam
Có hồn
tôi vất vưởng làm chứng nhân.
Về nhà
nắng đã đầy sân
Mắt
buồn ngủ vật tấm thân xuống giường
Chập
chờn nỗi nhớ cô nương
Phất
phơ con phố giăng buồn tháng Tư
Đời từ
ngày ấy giang hồ
Buồn
thân buồn phận buồn thơ buồn tình...
Tha hương
một cõi một mình
Ước ao
mãi cảnh hai mình sống chung...
(buổi
sớm ai về từ biển, 29 tháng 4, 2016)
RƠI
Trăng
rơi xuống phố nửa vời
Em rơi
bên ấy phần đời về sau
Tháng
Năm còn lạnh rơi vào
Rơi tôi
đến biển khi nào nhớ em
Biển
rơi ra một con thuyền
Sông bên
trời ấy rơi duyên về tình.
Phố rơi
lác đác ánh đèn
Khuya rơi
rãi rác xe bên lề đường
Trên
trời rơi lửa sao băng
Hàng cây
phượng tím rơi bông não nề
Lá xanh
rơi khỏi cây si
Tình tôi
rơi giữa đường đi lối về.
Người
rơi trên bến hẹn thề
Con
thuyền đến rước rơi về phương xa
Tôi rơi
về lại căn nhà
Đìu hiu
cõi tạm rơi qua tháng ngày.
Rơi tôi
vào những rơi bay
Tiếng
lay xào xạc tiếng dài nỉ non
Gió chim
hoa lá sóng cồn
Rơi rơi
rắc rắc chờn vờn chênh chao
Rơi như
than thở nghẹn ngào
Rơi vào
hồn kẻ lao đao nỗi niềm.
Ngàn xa
em bệnh mấy đêm
Chốn
này tôi xót xa thêm nghìn trùng
Mắt rơi
ra ảnh não nùng
Tim rơi
ra bóng người cùng tình yêu.
Đã rơi
rơi mất bao nhiêu
Lạnh
lùng rơi mãi hoang liêu xuống đời
Chợt
thèm một trận mưa rơi
Rơi theo
hạt nước mây trời phù vân.
Lê Giang
Trần
(050616
hừng đông 5:13am, nhớ em thành phố hoa phượng đỏ...)
Gửi ý kiến của bạn