thật ra, em luôn
tự mài con chữ sắc nhọn vô hình
để đâm vào
thứ ngữ âm nhấp nhô trên niềm khoái lạc
khi ấy tôi mơ
hồ định dạng về những tinh thể hồng cầu
chúng chạy
cuồng điên reo vui trong từng mạch máu
nỗi oan
khiên cứ chồm lên môi
trời đất hỗn
mang thiên đàng ngộp thở
thật ra, cơn
mơ thường mở ra giọng nói của bóng tối
từ ý nghĩ
chúng ta đang chập chờn trôi về miền quá vãng
dự cảm cho
lần vẫy tay chào đang ẩm mốc
nhìn mặt
trời tan dần trong sự chờ đợi tương lai lặng lẽ
chúng ta
khóc dở dang như loài chim mất trí nhớ
khi những
đóa hoa mùa hè chảy tràn máu hôn mê
tôi nhìn vết
thương đời mình đang chớp mắt
hạn từ hay
phổ đề
cũng chỉ là hàm
ý tro tàn phủ dụ những thanh xuân
đêm Biên Hòa 5/2016
Gửi ý kiến của bạn