cuối
đường, cuối mùa
cuối
đường, cuối mùa, đi loanh quanh
một
sớm mai không hẹn mà gặp
chợt
nhận ra mình trong nghĩa trang
nối
tiếp chiêm bao, đời mong manh
cám
ơn người cho tôi mù sương
trăm
năm trao tôi giọt vô thường
nhức
nhối tủy xương, thân mai một
đu
đưa hồn phách, vói tay chồm
nhịp
tim ngừng, hồi kinh thổn thức
hơi
thở ngừng, tan vào khói hương
sớm
mai ai hẹn mà không đến
chợt
nhận ra mình trong nghĩa trang
cớ
sao kết thúc giấc chiêm bao
nước
mắt rưng rưng, hồn khập khễnh
cuối
đường, cuối mùa, đi loanh quanh
ai
đành
sao
đành
thôi
đành
ngổn
ngang tình
(cho Nhung)
ngày
em nước mắt hai hàng
áo
em sắc tím ngập ngàn ̶ chia tay
trời
dành một buổi ban mai
đong
đầy cay đắng
dạn
dày phong sương
bốn
mươi năm
lắm
ngã đường
xuân
thì
gió
cuốn
lũ
cuồng
mưa
giông
xót
xa mộng mị phiêu bồng
lên
non nhặt hạt tơ lòng ̶ trống không
lên
non chờ
áng mây hồng
mây
ôm mặt khóc
trên
dòng lặng thinh
bốn
mươi năm
ngổn
ngang tình
Quảng
Tánh Trần Cầm
FEB 2016
Gửi ý kiến của bạn