ĐỪNG GỌI TÊN EM
Đừng gọi tên em...
Đã muộn rồi anh ạ!
Ngày đã đi qua, người xưa cũ thật rồi
Em không đợi bên con đường ấy nữa
Anh cũng đừng về để chọn nhớ hay quên
Xin đừng nhắc tên em trong những giấc mơ đêm
Con đường ấy ngày xưa giờ đã đổi
Em đã quên anh để yêu người rất mới
Giọt nước mắt cạn rồi mặn đắng cũng phai phôi
Đừng nhắc tên em như thể vẫn xa xôi
Cánh bằng lăng đã thôi không còn tím
Tên của anh không còn trong câu chuyện
Câu chuyện của một ngày, một tháng và mãi mãi hôm sau
Em đã vui rồi chẳng muốn trái tim đau
Bởi một lẽ em thích cười và hát
Không thể bởi yêu anh mà lòng em tan nát
Những vết sẹo đã liền rồi không thể bị rạch thêm
Xin hãy trả cho em theo đúng nghĩa cái tên
Cái tên ấy như thời anh chưa biết
Em không hỏi: Tại sao anh yêu em tha thiết
Lại chọn một con đường, lối rẽ bởi ngông nghênh
Người đã cũ... câu chuyện giờ đã cũ...
Không thể quay về
Anh đừng gọi tên em!
ANH CŨNG SẼ RA ĐI
Anh trở về giữa mùa hạ tháng năm
Chẳng còn thấy em của ngày xưa áo trắng
Cành phượng hồng vẫn vô tư khoe màu son đỏ thắm
Đã từng có một lần anh muốn hái chỉ để tặng riêng em
Đâu phải cứ nhớ tới một người là vướng níu nhau thêm
Chúng ta không nợ duyên cũng xem nhau là bạn
Đừng tránh anh như cơn mưa tránh hạn
Trái đất xoay tròn em có biết không em?
Nơi anh đi qua thành phố đã lên đèn
Phố dài rộng người ngược xuôi xa lạ
Em ở đâu giữa tháng năm nắng tung tăng vào hạ
Ở đâu giữa dòng đời…
Khi anh lạc mất em
Cánh hoa dầu xoay cánh trở trăn đêm
Anh nhặt lên và nhớ em ngày ấy
Cũng tháng năm cũng nực nồng như vậy
Cũng cơn mưa trái mùa bất chợt đến rồi đi
…
Ta chẳng còn gì anh hỏi gió làm chi?
Hỏi cả cây si
Hỏi cành phượng vỹ
Hỏi tim anh đã một một lần buông tay em với lý do vốn dĩ
Hỏi tháng năm làm gì nó có tội tình chi
Anh trở về rồi cũng sẽ ra đi
TRONG ĐÔI MẮT EM...
Anh gởi vào bầu trời ngàn viên kẹo đúng không?
sao trong đôi mắt em bầu trời ngọt lịm
Một lời chúc bình minh như mùa xuân hiển hiện
Chẳng có màu xuân nào vui hơn tin nhắn của anh đâu
Em mỉm cười thật nhiều khi anh gọi tên nhau
Mà cũng lạ hai cái tên mẹ đặt khi chúng ta còn nhỏ
Lại hợp bổng trầm nghe nhẹ nhàng như gió
Một chút gió dịu êm không trăn trở trái mùa
Anh quên gởi cho tháng năm mùa hạ quả me chua
Em thích lắm nhâm nhi thời con gái
Có giận anh cũng chẳng thèm tranh cãi
Bởi con trai chẳng biết gì thứ con gái thích đâu…
Nhưng anh đừng ngông nghênh tô góc phố sẫm màu
Em và gió chẳng tìm ra vết nắng
Lạc mất anh giữa phố chiều hiu quạnh
Chỉ tiếng lá thì thầm qua mái ngói rêu phong
Anh cứ gởi cho em chỉ đơn giản sắc hồng
Hát cho em nghe bài tình ca thuở ấy
Đừng xóa đi những dòng thơ em thường lưu vào máy
Anh có biết thế nào con gái đã yêu chưa...?
Gửi ý kiến của bạn