CÂY (1)
Before we were human, we were intimate with trees
Trước khi chúng ta trở thành người, chúng ta thân thiết
với cây
Michael Perlman, The
Power of Trees
Ngươi mang lửa trong tim
bùng cháy trong nội giới sâu thẳm
nơi tất cả những lời hứa hẹn rực rỡ
nhất của đời sống cư trú
ngươi lang thang như khách
viễn du không nhà trong mùa đông
ngươi dừng lại bên khu vườn
tràn ngập ánh sáng và màu sắc
khi bản hợp tấu của hoa hồng
và tiếng vo ve của những
cánh ong cất lên
khi vòm họng của mặt trời
ngân lên như tiếng chuông
ngươi ấp ủ những hạt giống
của sự thinh lặng
và màu xanh mênh mông
hãy để ta yên nghỉ trong
cung lòng ngươi như một hài nhi
và cất tiếng như cung bậc của
đàn harp và đàn lyre vào những buổi bình minh
CÂY [2]
Tôi đi giữa hàng cây
và ngồi thinh lặng như mặt trời
yên nghỉ giữa những trái táo chín
tôi xoay chung quanh chúng
như những vòng tròn nước
tôi nằm giữa lòng những thân cây
như đàn cừu no thỏa trong đồng cỏ
tôi thở bằng lá phổi xanh của cây
tôi hát như phấn nhụy
của hoa đào bay tung
lên không gian mùa xuân
tôi ngủ và mơ cùng
sự chuyển dạ để sinh nở
của cây sồi gìa trên đồi trăng
CÂY [3]
Mưa rơi trên
thân thể ngươi
ta rơi trong
mưa
sự va chạm giữa không gian và thời gian
nẩy mầm như
những vì sao
trong khu vườn
dạ yến của mộc tinh và thổ tinh
khoảng cách giữa chúng ta
là một chân dung kép
mưa rơi trong đêm
ngươi sinh ra trong mưa
ta lại rơi trong ngươi
ta/mưa/và đêm
hoán đổi nhân vị
giữa những thân cây
như một bài luân vũ mùa xuân
CÂY [4]
Những chiếc áo
của ngươi mặc
là màu sắc rực
rỡ của linh hồn ngươi
bình minh huy
hoàng trên
chân dung khổ
hạnh
buổi trưa bùng
cháy mặt trời nội giới
trong tâm tưởng
nắng, gió du
hành xuyên qua thân thể ngươi
như những chặn
đường
dẫn đến thánh
địa Jerusalem
những lời nói
của ngươi
là sự mặc khải
của bóng tối và của ánh sáng
những bài hát
vô ngôn
và thinh lặng
tuyệt đối của ngươi
xoa dịu những
cơn giông trong lòng ta
phúc cho ngươi
vì ngươi
hiền lành và
thanh khiết
như đôi cánh
của thiên sứ
CÂY [5]
Từ sự giàu
sang của tàn tro
ngươi xuất hiện
và lớn lên phi thường
trong ánh nhìn
chiêm ngưỡng của mặt trời
mỗi mùa gió,
nắng, bình minh và bóng đêm
ngươi lưu
vong bên trong sự sống
cư trú thường
trực trong
trái tim những
khoảnh khắc tàn phai
từ lòng thánh
thiện của sự hủy diệt
ngươi bừng nở
đóa hoa nhân bản
những cánh của
ngươi
là cấp thang
của tháp đền tự do
và màu xanh của
trường cửu
mỗi chuyển động
của thân thể ngươi
con đường lo âu
dưới những
bước chân ta
giẫm lên
mọc cánh bầu
trời bình minh
CÂY [6]
Ngươi là cây đói khát
một khu rừng của màu sắc
trên những cành nhánh của ngươi
ánh sáng của hy vọng làm tổ
âm thanh của niềm vui
và tiếng khóc vươn lên
làm vững xương cốt của ngươi
và con cháu ngươi
những cành nhánh của ngươi
trở thành quê hương
của những phụ nữ mang thai [*]
quê hương của những
mặt trời tháng giêng sau mùa gặt
màu xanh của ngươi
là chiếc giường cho
không gian của ta nằm mộng
màu xanh của ngươi là những tháp đền
để tàn tro mùa xuân sinh nở
màu xanh của ngươi là những lời nguyện
linh hồn ta mỗi buổi bình minh
Lê Nguyên Tịnh
Gửi ý kiến của bạn