cứ
hễ nhìn mặt quê
tôi
hầu như tuyệt vọng
tại
sao lại vậy? đấy
một
câu hỏi tu từ
chuyện
tu từ ở đây
lại
khiến tôi không buồn
cục
cựa mỗi bận nhìn
mặt
quê/ quê ở đây
một
khái niệm hoàn toàn
trừu
tượng mất tư cách
dẫu
vậy nhưng đấy một
khuôn
mặt thành thật mặc
dù
vô cảm nhưng cứ
hễ
nhìn vào mặt quê
tôi
luôn thấy bản mặt
lãnh
đạo các cấp chúng
chả
khác những cái rế
thủng
cái đít nồi cháy
vêu
mỏ (tại sao lại
vậy?
nhưng tôi nghĩ may
mình
chỉ thấy bấy nhiêu
đó
cũng đã đủ khiến
cho
nhức nhối/ nhức nhối
đến
đô tuyệt vọng!) ấy
thế
cứ hễ mỗi bận
nhìn
mặt quê tôi lại
còn
không cục cựa nổi
nữa
và vì có lẽ
quê
là một khái niệm
hoàn
toàn trừu tượng mất
tư
cách nên hễ cứ
nhìn
vào đấy mặt tái
mét
tuy nhiên vẫn với
dáng
vẻ nom hết sức
tự
nhiên điềm tĩnh mặc
dù
tâm can nát bấy
vì
tuyệt vọng mà sự
tuyệt
vọng đó do phần
lớn
ai cũng thấy mặt
quê
bây giờ nhàm chán
nhìn
đến độ không buồn
bồn
chồn trông về trừ
một
số mất tư cách
do
mất tư cách họ
chầu
chực chạy về cầm
cờ
xin sự công nhận!
..
vương
ngọc minh.
Gửi ý kiến của bạn