Nhà thơ Nguyễn Vỹ làm bài thơ
dưới đây ở Hà Nội, trong khoảng những năm 1936, 1937, đăng
trên tờ tuần báo Phụ Nữ.
Nguyễn Vỹ: Gửi Trương Tửu.
Nay ta thèm rượu nhớ mong ai
Một mình rót uống chẳng buồn
say!
Trước kia hai thằng hết một
nậm,
Trò chuyện dông dài, mặt đỏ
sẫm.
Nay một mình ta một be con,
Cạn rượu rồi thơ mới véo
von.
Dạo ấy chúng mình nghèo kiết
xác,
Mà vẫn coi tiền như cỏ rác.
Kiếm được xu nào đem tiêu
hoang,
Rủ nhau chè chén, nói huyênh
hoang.
Xáo lộn văn chương với chả
cá,
Chửi Đông, chửi Tây, chửi tất
cả.
Rồi ngủ một đêm, mộng với
mê,
Sáng dậy nhìn nhau, cười hê hê.
Bây giờ thời thế vẫn thấy
khó,
Nhà văn An Nam khổ như chó.
Mỗi lần cầm bút viết văn
chương,
Nhìn đàn chó đói gặm trơ
xương,
Rồi nhìn chúng mình hì hục viết
Suốt mấy năm trời kiết vẫn
kiết.
Mà thương cho tôi, thương cho anh
Đã rụng bao nhiêu mớ tóc xanh.
Bao giờ chúng mình thật ngất
ngưởng,
Tôi làm Trạng nguyên, anh Tể
tướng.
Rồi anh bên vũ, tôi bên văn
Múa bút, vung gươm hả một phen.
Cho bõ căm hờn cái xã hội
Mà anh thường kêu mục, nát,
thối.
Cho người làm ruộng, kẻ làm
công
Đều được an vui, hớn hở
lòng.
Bao giờ chúng mình gạch một chữ
Làm cho đảo điên pho lịch sử.
Làm cho bốn mươi thế kỷ xưa
Hất mồ, nhổm dậy, cười say
sưa.
Để xem hai chàng trai quắc thước
Quét sạch quân thù trên đất
nước.
Để cho toàn thể dân Việt Nam
Đều được tự do muôn muôn
năm.
Để cho muôn muôn đời dân tộc
Hết đói rách, lầm than, tang
tóc.
Chứ như bây giờ là trò chơi,
Làm báo, làm bung, chán mớ đời!
Anh đi che tàn một lũ ngốc,
Triết lý con tườu, văn chương
cóc.
Còn tôi bưng thúng theo đàn bà
Ra chợ buôn văn, ngày tháng qua.
Cho nên tôi buồn không biết mấy.
Đời còn nhố nhăng, ta chịu
vậy.
Ngồi buồn lấy rượu uống say
sưa,
Bực chí, thành say mấy cũng vừa.
Mẹ cha cái kiếp làm thi sĩ,
Chơi nước cờ cao lại gặp bí.
Rồi đâm ra điên, đâm vẩn vơ,
Rốt cuộc chỉ còn mộng với
mơ!
Gửi ý kiến của bạn