Giang sơn mẹ chỉ còn mái nhà xưa
Để cho anh ngày trở về đầu đã bạc
Ruộng đất không còn in bóng cha một thời, bão nổi
Chìm đắm những cuộc bể dâu, chinh chiến điêu tàn
Khao khát cả đời, bên dòng sông miên viễn
Cha mẹ kỳ vọng ở anh tương lai xán lạn
Nối dõi tông đường họ Nguyễn xưa sau
Tuổi thơ anh chưa thỏa niềm vui nơi làng quê
Luôn xa nhà trên con đường học vấn.
Đeo đuổi ước mơ chắp cánh tung trời
Bao năm dài chinh chiến
Anh phiêu bạc chốn thị thành
Tự tìm cuộc sống
Miệt mài đèn sách
Một mình vươn lên
Hoa cỏ cần ánh nắng mặt trời
Còn anh cô đơn nơi phố thị đông người
Làm gia sư kiếm tiền ăn học
Những đứa em thơ nơi quê nhà
Quên anh không nhớ mặt
Sau nhiều năm xa cách triền miên
Rồi anh cũng vào binh ngũ
Đời lính biết bao phen giáp mặt quân thù
Những phát đạn chưa làm giục ngã đối phương
Để rồi chiến tranh kết thúc
Anh lại đi tù
Mẹ cha già chờ đợi đứa con mỏi mòn
Hao gầy theo năm tháng
Hơn sáu năm nơi nước độc rừng thiên
Tàn lụn ý chí làm trai
Anh trở về quê nhà đã xơ xác
Các em thơ đi lấy chồng
Lúa khoai nắng hạn, mưa dầm
Cha mẹ già mừng như một giấc mơ
Hôm ấy anh ôm hai đấng sinh thành
Mà nức nở nghẹn ngào
Thắp nén hương thơm lên bàn thờ tổ tiên
Anh về đoàn tụ
Ba năm sau anh có vợ hiền
Những đứa con thơ ra đời
Thỏa lòng mẹ cha trông đợi.
Thời buổi củi quế gạo châu
Nhiều khốn khó
Đêm trằn trọc nhìn ánh trăng gầy bên kia núi
Nghe mưa rơi tí tách lê thê
Rào rạc sau vườn, tiếng dế canh thâu
Trăn trở cuộc đời nổi chìm theo mệnh nước
Rồi anh quay gót ra đi
Viễn phương đầy nắng ấm
Bỏ lại quê hương
Mẹ già đầm đìa nước mắt
Cả đời mẹ luôn chia cách những đứa con trai
Mẹ khóc từng đêm trong cay đắng chia lià
Nơi xứ người dang rộng vòng tay đón người thua cuộc.
Anh cùng vợ cố hoà nhập vào cuộc sống mới
Kiếm tiền giúp đỡ người thân...
Trong đó có em được anh giúp đỡ biết bao lần
Hơn hai mươi năm nơi phương xa
Nhớ về quê nhà da diết
Nhớ cha mẹ một đời hy sinh cật lực
Nhớ người chị thương em luôn bảo bọc
Nhớ đàn em gái còn lắm dại khờ
Nhớ ngôi nhà xưa ngút ngái...
Nay anh đã già tóc ngã đầy sương
Hình bóng cha trong anh, ánh mắt nụ cười
Tấm lòng nhân nghĩa
Nên giờ anh chưa có ngôi nhà riêng cho mình
Có bao nhiêu anh chia sẽ hết cho người thân
Nơi quê hương quanh năm chịu nhiều mưa bão, nắng gào
Anh thầm khóc thương cha già
Chưa được chăm lo đồng tiền xứ lạ
Bằng mồ hôi nước mắt của anh
Nhớ lúc cha ra đi, nhìn đàn con lỡ vận
Nước mắt lưng tròng
Trong uất nghẹn bi thương
Đành khép chặt trong lòng giấc mơ đời (( Viên mãn))
Anh luôn khắc ghi người cha hy sinh không ngừng nghỉ
Nơi xứ người phồn hoa
Có bao người quạnh quẽ!
Giờ đây nơi quê hương
Mái nhà xưa
Trên bàn thờ bóng cha bóng mẹ
Đôi mắt hiền xa xăm, một đời khao khát
Ngõ đá rêu xanh còn dấu chân người
Mai cùng nhau rũ về anh nhé!
Thắp hương thơm lên ngôi mộ cha mẹ mình
Rồi cùng nhau đứng bên bờ sông Tiên
Nhớ một thời tuổi thơ dầm mình như trâu nước
Một thời cùng cha đi giăng lưới.
Ngồi trên ghềnh đá nhìn con nước trôi về biển lớn
Suy ngẫm đời mình nay về nguồn cội
Tất cả già nua
Dòng sông hắt hiu bờ lau buồn rủ rượi?
bầy rái cá không còn bì bỏm
Và ta lưng còng
Thèm lại thời tuổi đôi mươi
Tiếng chim bù chao xao động
Trong tâm hồn pha phôi giấc mộng
Lăn lóc đời mình ...
Sương lạnh đoá phù dung....
Nhớ một thời yêu dấu vời xa.
Thương tặng anh Nguyễn Đình Hoành
Em gái: Nguyệt Chim Sâu
HK 25/5/2016
Gửi ý kiến của bạn