em kỳ lạ như khóm sương dày đặc
trôi nhẩn nha đồi lạc gió vô tình
ta lạ lẫm nhìn em cười khúc khích
trong tháp ngà hoang tưởng. mộ đinh ninh
em lãng đãng sương. mây Đồi Lạc Gió
mượn thông reo mà hát khúc ru đời
trôi hư ảo giữa cỏ hồng, hoa tím
chẳng chờ ai mà cũng chẳng về đâu.
bàn tay ấy ngón dài vươn mây trắng
ta nghiêm trang xưng tụng mãi trên đời
mượn Đinh Hùng nói thay lời diễm tuyệt
còn riêng ta cứ gọi mãi em ơi
da thịt em ngát hương mùi cổ tích
bàn tay em ôi biển rộng sông dài
ta ngây ngất giữa muôn ngàn hoang dại
phù phiếm nào nghe bỗng nặng hai vai
sông chia. biển ngăn. cuộc đời còn mê mải
sóng trong lòng vụt trỗi một âm giai
trên ngàn dặm phía sau là mộng tưởng
ta ngước nhìn. mây trắng cuối đồi tây
bước chân chim đã không còn dấu tích
một tuần. qua. và mãi mãi sẽ. qua
em lẩn mất giữa vô thường cuộc sống
trong tình yêu ta cứ lỡ mù loà
ta tiễn em về đồi lạc gió
Quy nhơn rào tiếng sóng vốn thân quen
một chuyến đi nói cười như mộng ảo
đêm sông Hương say khướt với cơn buồn
mai xa nhau nhưng ta không từ biệt
bởi chắc không có được buổi trùng phùng
tiếng chim gáy ban trưa nghe thống thiết
phố Hội an thoáng chốc hoá mông lung
đồi Lạc Gió em về nên kín cửa
kẻo sương mù len kín mái lầu thơ
em hong tóc cho tỏa hương gỗ quý
nơi trời xa anh đỡ thấy bơ vơ
đồi đã lạc nên gió không phương hướng
nắng vàng hiu như thể đã không còn
em ẩn hiện trong tiếng cười khúc khích
bước chân chim mở ngỏ một linh hồn
từng đùa giỡn những mối tình vụt đến
bởi đời ta lỗi nhịp biết bao lần
cũng nhìn em như sao mai ban sớm
nhạt nhòa đi trên từng bước lần khân
trời thích bẻ tay người cầm lái
em tinh ma khiêu khích máu giang hồ
ta thất thủ nên chờ người gõ cửa
em cười cười se nhịp võng năm xưa
cành trúc xanh chia đời em hai mảnh
một cuộc chơi không đủ vực linh hồn
sâu thẳm quá. giữa trùng trùng biển lớn
đời đâu còn hai tiếng dại khôn
ĐPP.
Gửi ý kiến của bạn