ĐÊM TRĂNG 18
I.
Đêm chợt gẫy như cành khô
Nỗi nhớ như ngọn đèn cảm ứng ngoài cửa
Em lại rơi vào đúng tầm... nữa rồi
Ngọn đèn canh gác cửa trái tim
Bật sáng báo động
Thấy tôi bước ra trời đêm
Nhìn mông lung.
II.
Tháng bảy trăng mười tám sà xuống
Như cô nàng ngoại tình
Lõa lồ sà vào vòng tay
Đưa bàn tay đến góc độ như vân vê được
Những ngón tay măng ngực trăng
Nhớ em vô ngần.
Trăng dường như ướt
Sương trắng đục nhờ
Trí óc như tên vô lại
Nghĩ đến chuyện ái ân
(Tôi bật cười)
Không phải tưởng tượng trăng là em
Chất quỷ của đàn ông
Bật ra cho thuận chiều mạt sát
Anh không xứng đáng với em
Vì em rực rỡ vô cùng.
III.
Nhớ gì về em nhỉ?
Tất cả em... tôi đã encrypt
Biến em thành loại mã số bí ẩn
Và đã ném pass word xuống dòng sông
Nơi chiếc cầu những tình nhân đến ước thề
Khóa chặt trái tim dành cho người yêu
Tượng trưng bằng cái ổ khóa vào thành cầu
Rồi ném chìa xuống sông minh chứng.
Trái tim là pass word
Em trao cho hacker
Trái tim là động đào
Em trao cho Từ Thức
Đêm liên hoan...
Tôi la cà quán rượu
Phong cho em hầu bàn
Làm thượng phi lãnh cung
Tôi ra biển lạnh tanh
Đêm tan hoang rùng rợn.
IV.
Nỗi nhớ như hoa trúc đào khuya nhả độc
Nỗi yêu người như âm tụng một thời kinh
Tâm trạng như một quan toà bị lương tâm chi phối
Như tên lính mới đụng trận bị vô hồn
Tôi đứng giữa ngả ba rừng trúc đào
Hát nhạc Nguyễn Tất Nhiên
Và thấy em như một thiên thần lâm nạn.
Nỗi nhớ trở thành một thứ spy ware
Tôi thấy hồng huyết cầu mình hóa thành virus
Và em giống như cái laptop vô tội vạ
Kháng thể bạch huyết cầu em có vẻ làm ngơ...
V.
Nỗi nhớ dừng lại
Vầng trăng xuống thấp ngang đầu
Tôi ối màu trăng
(Không rực đỏ cam như ở quê nhà)
Ánh sáng trăng dường như hút sạch tạp niệm
Không còn khiếm nhã nào
Em rực rỡ trở lại
Như em đang là vầng trăng
Không một lời đính chánh...
(072616, ghi lại ý tưởng trong đêm trăng 18, tháng bảy, những ngày oi bức...)
TRÁCH
Trách tôi hồn rất liên miên
Trái tim lãng mạn, sống điên giữa đời
Tôi ngồi chéo quẩy im lời
Thấy con rồng té vào nơi hoang tàn.
Trách tôi cứ mãi lang thang
Xa con, bỏ vợ, họ hàng quên lơ
Đêm nằm tôi giận bài thơ
Ghét luôn nước Mỹ ở nhờ từ khi.
Trách tôi sống chẳng ra gì
Lơ là tiền bạc ôm ghì thơ văn
Tôi bày "bốn khổ" lên mâm
Nhậu ngon lành tất cả "nhân quả" mình.
Trách tôi chẳng có yêu tình
Chỉ làm người nhận những tình người cho
Lòng tôi bỗng rất âu lo
Tính ra nợ ấy lãi to hơn trời.
Trách tôi trách cả đời tôi
Chỉ là bèo giạt mây trôi sương đùn
Ngẩm ra mình sống điên khùng
Lạy ông Bùi Giáng, ngượng ngùng tấm thân.
Bùi ngùi cảm tạ dạy răn
So đo mãi chẳng biết ăn món gì?
Con Trời, con Phật... Con chi?
Thấy ra con ấy già khi biết buồn...
(072516)
THU XẾP
Ừ thôi thu xếp lại mình
Tâm hồn đóng cửa, trái tim ngăn rào
Suối thơ róc rách chảy vào
Con sông đời sóng ba đào chảy ra
Đê ngăn đập chặn gọi là
Tình như ngọn sóng thần xô núi ghềnh
Nhìn bao tàn tích tênh hênh
Núi sông lặng lẽ nhũn mềm xót xa
Ừ thôi thu xếp lại ta
Hoàng hôn dưới biển hay là trên non
Vàng son và cánh môi son
Chỉ là hồi niệm lưu tồn hắt hiu
Bình minh còn lại bao nhiêu
Mặc cho trái đất diễm kiều yêu đương
Ừ thôi một hướng một đường
Thu hồi mộng mị cúng dường chiêm bao
Ruộng kêu con cá bơi vào
Sống im thả bọt che bầu trời trăng
Mai kia bỏ phố về ngàn
Em qua ghé lại góc rừng bằng lăng
Thảo trang dư một chỗ nằm
Rừng đêm Texas có trăng đợi chờ
Người rừng có mấy bài thơ
Mang ra đốt sưởi giấc mơ bạn đời
Thôi thì thu xếp lại thôi
Nghìn trùng xa cách đôi người đôi nơi
À ơi bông cải về trời
Rau răm ở lại ngậm ngùi đắng cay...*
(071716, gửi Phạm Vũ)
* ca dao.
?TÌNH YÊU
Em yêu như ăn ngon
Em yêu như uống sữa
Em yêu như yêu con
Em yêu như yêu Chúa
Môi em là đóa hoa
Đôi khi như rắn nuốt
Tay em là dây tơ
Có khi như bạch tuột
Anh hôn em cuồng đắm
Nơi bùa mê ngải trầm
Em tịch thu tâm hồn
Em sở hữu trái tim
Cơn nhập đồng yêu đương
Bao lâu trong diệu cảnh?
Một tình yêu đau thương
Sao muôn đời ám ảnh?
Tình yêu đến như biển
Biển cuồng biển sóng thần
Tình yêu đi như gió
Gió điên gió bão giông
Khi yêu như triệu phú
Triệu phú có làm thơ
Hay khi yêu đau khổ
Yêu biến thành bài thơ?
(070316)
CÓ MỘT KHỐI LÒNG
I.
Có một khối lòng
Chợt chọn nơi tịch tĩnh
Cánh rừng ơi hãy rung lá hát lên
Hát lên cùng ta cùng gió
Cùng hoa rừng nở đón khối lòng kia
Khối lòng kia khối vô ngôn nhập thế
Chỉ có rừng bao la và mây bao la.
II.
Có một khối tình
Biết trao về đâu
Ly rượu ơi hãy khà một tiếng
Cho bụi trúc nghiến răng
Gà gáy vàng hoàng hôn
Em ơi anh xin tạ lỗi
Khối tình dâng em nhỡ dại dột bao la
Chia cho một cõi sơn hà
Chia cho từng bao dung đời thi sĩ
Vỡ những luống đất ươm mầm
Đắp những truông hy vọng niềm mơ
Khối tình đó trăng đêm sương Bảo Lộc
Chén trà khuya như vừa tiễn Kinh Kha.
III.
Có một khối hồn thơ như nguồn suối
Suối chảy về đâu? Thơ ngược về đâu?
Hỏi vậy thôi
Thơ ơi cứ là nước
Cứ trôi về sông biển
Cứ là mưa là sương như oan hồn
Hồn rừng thiêng ơi hãy đón hồn thơ nhé
Cho lan rừng xuân thơm ngát đêm.
IV.
Bảo Lộc ơi ba mươi ba năm chớp mắt
Thi hữu về đây bàng hoàng dấu thời gian
Sỏi đá xanh một màu
Mỗi bông hoa hằng một khối
Lòng bâng khuâng ghi lại một bài thơ.
Lê Giang trần
(Quý tặng thi sĩ Phan Khối, Bảo Lộc, buổi chiều thăm thảo trang thi sĩ Phan Khối, ngày 08 tháng 3, 2016. Và Trần
Quang Ngân, Võ Chân Cửu)