Ôi ngọn núi bốc cháy
mặt trời xanh như viên ngọc thạch
giếng sâu không đáy
hàng cây thắp sáng như những cây bạch lạp
trên mười ngón tay lùa sâu vào nỗi nhớ
ôi chiều cao không bao giờ vói tới
sự trong suốt của chân trời không biên giới
trên viền mi kẻ màu xanh lam của biển
sự khôn ngoan bất tận của trái tim
đó là giây phút tôi tìm
đến người như một nghi lễ dâng hiến
Lê Nguyên Tịnh
5/08/2016
Gửi ý kiến của bạn