Tưởng nhớ nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng
Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng sinh ngày 7 tháng 7 năm 1940 tại Nha Trang. Ông tốt nghiệp Đại học Sư phạm, giảng dạy môn Triết tại trường trung học Ngô Quyền, Pétrus Ký. Ông còn làm thư ký tòa soạn tạp chí Văn ở Sài Gòn (1972-1974). Năm 1985, ông đến Hoa Kỳ và định cư tại San Jose. Năm 1986-1997, ông làm tổng thư ký báo Người Việt. Năm 1994, ông nằm trong ban chủ biên tạp chí Văn Học. Năm 1996, ông làm chủ nhiệm kiêm chủ bút tạp chí Văn, đồng thời ông làm tổng thư ký cho báo Việt Mercury. Sau đó ông chủ trương báo Việt Tribune.
Ngoài ra, ông cũng từng là giảng viên tại Đại học California-Berkeley.
Ông qua đời vào lúc 10: 50 phút sáng thứ Bảy, ngày 13 tháng 9 năm 2014.
dutule.com đăng lại bài của Violet Nguyễn viết về Bố - Nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng
___________
Cha Tôi
Người ta nói rằng đối với giới văn chương Việt Nam cái chết của cha tôi là sự kết thúc của một thời đại.
Tôi không ngờ cha tôi lớn lao, vĩ đại đến thế. Tôi không hề biết được tầm ảnh hưởng của cha tôi đối với nhiều người khác. Biết bao nhiêu người đã nhờ cậy đến ông để hỏi ý kiến về cuộc sống, về triết lý, và những tư tưởng của ông. Tất cả những điều này đã đến với tôi thật tự nhiên, tôi không biết nói lời cảm ơn đối với người, vì tôi quá vô tình, ngu dại.
Trong mắt tôi, cha tôi chỉ là một người đàn ông giản dị và nghèo, lái chiếc xe Toyota Celica cũ kỹ. Người làm việc cực khổ để có nhà để ở, có miếng ăn cho gia đình, vợ con. Cha tôi không phải là người ưa thích vật chất. Ông chỉ có một bộ complet, ba quần jean, hai đôi giầy, và vài chiếc áo sơ mi. Tôi ghét chiếc xe Celica cũ của cha tôi, ông lái chiếc xe này hàng chục năm nay. Ông kể cho tôi nghe là chiếc xe ông ước mơ là một chiếc BMW. Ông bảo loại xe đó đẹp lắm. Có lần tôi hỏi Ba thích sao Ba không mua một chiếc, Ba cứ giữ chiếc Celica đi hoài. Ông nói rằng phải dùng tiền vào những việc ích lợi hơn mua xe mới, chẳng hạn như để trả tiền học cho anh chị em chúng tôi, hay tiền đưa gia đình đi ăn nhà hàng Sizzler mỗi khi mẹ tôi đi làm về trễ. Người thích tiêu tiền vào những việc để cả gia đình chúng tôi có dịp ngồi lại với nhau, cùng hưởng hạnh phúc hơn là mua chiếc xe ước mơ. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi thích đi ra ngoài ăn tiệm chung với gia đình. Mỗi khi chúng tôi đi ăn tiệm lại khiến tôi nhớ lại những lần được ngồi ăn chung với cha tôi, và gia đình.
Tôi ngồi đây và suy nghĩ chắc cha tôi thất vọng về tôi nhiều lắm. Ông là một nhà văn nổi tiếng, một chủ bút của nhiều tờ báo, và là một nhà báo, thế mà con gái của ông là tôi không đọc được sách báo tiếng Việt để hiểu được những tác phẩm văn chương của ông. Nhưng tôi cảm thấy được an ủi độ vài tháng trước khi cha tôi mất. Ông nói rằng ông cảm thấy được tôi yêu quí, và ông rất hãnh diện thấy tôi đã trưởng thành. Ông nói với mẹ tôi rằng ông nhận ra tôi thường hay hôn ông nhiều lần, điều này làm ông rất hạnh phúc, và thấy mình được yêu quí. Đó là tất cả những điều tôi mong chờ… mong rằng cha tôi cảm nhận được tình thương tôi dành cho cha tôi.
Tôi có nhiều điều còn phải ân hận. Phải chi tôi đừng quá dại khờ vô ý. Trước đây tôi có dịp ngồi chơi với cha tôi nhiều lần. Khi nào có dịp, là tôi lại nằm ngủ cạnh bên cha. Tôi nói với người rằng tôi nằm cạnh để giúp cha khi cha cần ngồi dậy. Thực ra tôi muốn nằm cạnh cha tôi để cho chính tôi, tôi muốn được nhớ mãi cái mùi của cha tôi. Tôi nằm thao thức hàng giờ để ngắm cha tôi ngủ bởi vì tôi biết chúng tôi chẳng còn bao nhiêu giây phút ở bên nhau.
Cha tôi không phải là một người hoàn hảo, nhưng đối với tôi ông là một người cha tuyệt vời. Ông rất nghiêm nghị, nhưng tôi vẫn cảm thấy được tình yêu thương của ông. Có lần tôi hỏi vì sao cha tôi cứ ép tôi làm tốt, làm giỏi nhiều hơn là các anh chị em khác. Ông bảo tôi rằng vì ông biết tôi có thể làm được những điều khó khăn. Hồi đó tôi không thích việc bị cha tôi thúc đẩy nhiều, nhưng bây giờ tôi cảm ơn người. Chính nhờ cha tôi khiến tôi trở thành con người của tôi ngày hôm nay.
Tôi hiểu sự sống và cái chết là chu kỳ luân chuyển của cuộc đời. Vì một lý do nào đó, tôi vẫn luôn luôn nghĩ rằng cha tôi là vô địch, không thể chết được. Tôi mường tượng ra hình ảnh cha tôi già thêm, và đến dự lễ tốt nghiệp trung học của con tôi. Tôi tưởng tượng cha tôi đang nói chuyện, giải thích cho các cháu nên học ngành nào trên đại học, và tầm quan trọng của giáo dục. Tất cả những điều ông đã làm cho tôi trước đây, tôi hy vọng được trông thấy ông làm lại y như vậy cho các con của tôi.
Tôi chưa sẵn sàng đón nhận cái chết của cha tôi. Người ta nói đã đến lúc nên để cha tôi đi, ông chết cách đây hai tuần. Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được điều này. Tôi còn đang giữ chiếc khăn quàng cổ của ông tôi đã lấy trong tủ quần áo mùa đông năm ngoái khi tôi đến thăm ông. Tôi ôm lấy chiếc khăn, và ngửi nó mỗi ngày.
Violet Nguyễn
(Nguồn: Việt Tribune)