CẦM CỐ
Tôi biết có một nơi
Đem trái tim cầm cố
Vô thời hạn-không sợ!
Chính là em đấy thôi…
Tâm địa vẫn hơn người
Không cần đo ni tấc
Đời không nghĩ lỗ, lời
Chính là em, em ơi!
Nứt ra từ ruột đất
Nên thấu tỏ ao bùn
Yêu niềm yêu chân thật
Ghét dối trá vô cùng…
Biết ,nên lòng rưng rưng
Khi tôi đem cầm cố
Cả nụ hôn dài đó
Hơn chiều dài sông Hương!
Cầm luôn mảnh linh hồn
Đang những ngày trơ trọi
Em lặng thinh không nói
Hất nụ cười sắt son…
Tôi òa vỡ rất giòn
Ngày cũng vui ra phết
Cầm cố không cần chuộc
Chung thân cùng em luôn!
Trần Dzạ Lữ