TRẦN BẢO ĐỊNH - Cái tên hồi nhỏ

26 Tháng Mười 201610:36 SA(Xem: 3301)
TRẦN BẢO ĐỊNH - Cái tên hồi nhỏ

1.

Lạ là, gần một hai trăng trở lại đây, nó thường thức giấc lúc nửa đêm và mỗi lần thức giấc như vậy, nó hay nghĩ về cái thời thơ ấu khoái trần truồng chạy long nhong tắm trong mưa, đạp bong bóng nước.

Người đời quen miệng, nói: ''Cha sanh, mẹ đẻ''. Có lẽ, cái thời cha sanh nó nhằm lúc Phát-xít Nhật đang rơi vào thời nguy khốn và, cái khắc cha sanh nó ngay lúc mẹ thăng hoa. Chín tháng, mười ngày sau, mẹ đẻ! Đẻ vào buổi nắng thu ngả chiều, năm Giáp Thân (1944). Nó lồm cồm bò ra cửa đời, kéo sợi dây nhau lòng thòng theo cuống rún bởi, mẹ đẻ rớt, không có mụ đỡ và cha thì, vắng nhà! Mẹ nói: ''Mẹ mừng húm khi thấy con cặt. Vì, con cặt chắc mẻm là con trai, mà con trai thì,... trời ơi! Cha sẽ cười và vui nhảy cửng!''. Nhưng rồi, mẹ hết hồn mất vía, khi thấy thằng con nín thinh, không la không khóc. Mẹ phát hoảng, ráng nắm hai cẳng chổng ngược thằng con lên và vỗ tay vào mông cho nó ói nhớt, bật tiếng khóc chào đời!

*
Hồi đó, xóm nó có câu nói thiệu, nhại từ một câu sấm: ''Mười đứa chết bảy, còn ba/ Chết hai còn một, mới ra ... con người''(!?). Nghĩa là, không biết cái xóm mắc ông bà ông vãi gì, mà con nít chết láng địa...Gái hay trai, ngoài tên chữ thôi thì, không nói. Tên tục, đứa nào cũng như đứa nào, đều mang cái tên khi gọi, nghe mắc cười muốn chết!

- Cặt ơi! Có dì Bảy sang chơi, nè con!

Nghe tiếng mẹ kêu, tôi buông cục đạn đất bắn lọt lỗ, chạy ù vô nhà.

- Tui đã nói chị rồi, thằng nhỏ ngon tiền vầy, bộ hết tên đặt sao chị đặt nó tên Cặt?

Dì Bảy cằn nhằn trách móc, mẹ tôi cười:

- Thì, cha nó với ông bà nội đặt tên, chớ chị đâu có đặt mà dì cự nự!

Cặt ngả vào lòng dì Bảy, cười hồn nhiên của cái tuổi hồn nhiên vừa bước qua ba cái vá tóc trên đầu. Dì Bảy ôm nó, nựng hai má và vỗ mông đít.

- Đi học, có đứa nào kêu tên con, ghẹo chọc không?

- Trời đất! Đâu có đứa nào kêu tên nhau mà ghẹo chọc. Trong lớp con, nhóc đứa tên Cặt!!

Dì Bảy cắt ngang, hỏi:

- Nhóc đứa là, mấy đứa?

Cặt đếm lóng tay, tính thầm:

- Dạ! Tám đứa, thưa dì! Chưa cộng vô hai đứa con gái cũng có tên Cặt.

- Vậy là, một chục tính mười?

Dứt lời, dì xô nó ra; rồi ôm bụng cười như nắc nẻ...



2.

Nắng lang thang bên kia sông!

Cặt cùng mấy đứa bạn đồng trang lứa trong xóm, hát nghêu ngao trên đường đi học về.

- Cặt ơi! Mẹ luộc mấy củ mì chín hổi trong nồi, vô bếp lấy ăn đỡ đói, đi con!

Mẹ nó quần vo sát háng, lội sình nhổ rau bồng bồng để mần dưa Tết.

Nó máng cái cặp bàng lên vách lá, lột áo.

- Mẹ ơi! Con nhảy xuống phụ mẹ nhổ bồng bồng nghen!

- Thì, con ăn cái đã!

- Lát nữa, mẹ con mình cùng ăn!

Tháng chạp mả, quê nó buồn khôn tả. Trời ít nắng, nhiều mây và mỗi chiều, dường như mây thấp hơn vì chở sương. Gió chướng, có lẽ làm mẹ nó không thể giấu được nỗi nhớ chồng. Nó từng lặng lẽ nhìn lén những hạt nước mắt của mẹ rơi âm thầm trong đêm, lúc mà mẹ tưởng rằng thằng Cặt đã ngủ! Nếu ai đó cất tiếng hò sông nước, mang hàm ý: ''Muốn đoàn tụ phải chuẩn bị phân ly'' thì với mẹ con nó, đã phân ly từ lâu lắm rồi, cần chi chuẩn bị(?).
Chiến tranh, người làng về xứ chạp mả ngày một thưa dần. Mẹ con nó và những bà con xóm giềng còn ở nán lại bám đất thường rủ nhau đi chạp mả, dù mả lạ hay quen.

Vùng xôi đậu, đất da beo. Dân sống đu dây giữa hai làn đạn: ''Đêm đàng mình, ngày đàng họ'', mà đàng nào rồi cũng khổ. Mình và họ có gì khác nhau. Lật đít lên, không thằng trong xóm thì cũng thằng trong làng; không thằng Cặt thì cũng thằng Dái... Không con chị Sáu thì cũng cháu thím Ba... Những bà mẹ chọn những cái tên tục xấu nhứt trong cõi nhân gian để đặt tên con, không có nghĩa những bà mẹ đó vô tâm, chẳng biết lựa tên đẹp đặt tên con. Bởi, bà mẹ nào mà chẳng giống nhau: ''Mong con mình được sống''!

Đặt tên con xấu, lòng cầu có thể lừa ma quỷ, thần thánh không bắt chết con. Nhưng, mẹ nào ngờ và nghĩ đến chiến tranh, dẫu con mẹ có tên đẹp hay xấu đều không thể lừa được đạn bom. Và, những người bạn trong xóm của Cặt cứ mỏng dần, mỏng dần theo từng mùa tiệp màu thời gian chết chóc.

*
Cây rơm nghiêng trăng mười sáu, cánh đồng sáng vằng vặc trăng. Mẹ ngủ nóp, Cặt chui vô đống rơm. Tiếng dế kêu khàn giọng, chẳng nghe tiếng côn trùng nào sẵn lòng đáp lại. Vì, vô cảm hay vì, không còn biết tin ai giữa thời nhiễu nhương, tao loạn?

- Mẹ ơi! Thầy sửa tên con!

Méc với mẹ mà lẽ ra, nó méc với mẹ từ hồi ăn bữa cơm chiều.

Mẹ mở nóp, ló đầu ra ngoài, hỏi:

- Thầy sửa hồi nào? Mà sửa mần sao?

- Thầy nói Cặc ''xê'', chớ không phải Cặt ''tê''!

Tình thiệt, nó méc thiệt với mẹ; nghe sao nói vậy!

- Con nhớ, chữ ''xê''(c) nó ngắn hơn chữ ''tê''( t ). Viết chữ ''tê'' là ước muốn cặt dài cho nó chắc ăn. Cha con đã thích vậy, thì con cứ để vậy!
Cuộc đời dài ngắn khó lường. Lúc thắng cần chuẩn bị khi thua, ''An cư tư nguy'' chăng? Nó nhớ hoài điều mẹ nói.

Rồi, cái xóm nghèo nằm bên bờ sông Bảo Định không còn ai nghèo, do cái nghèo được người trong xóm mang đi tản cư khắp bốn phương. Bom đã làm biến dạng xóm, vắng tênh!



3.

- Trời ơi! Anh Cặt còn sống, mấy đứa bây ơi!

Năm Bẹn nhổ giò trổ mả, lớn chồng nhồng. Mừng quá, hóa ra quên mắc cỡ. Vừa chạy vừa la làng, nhảy phốc một cái đeo dính lưng nó. Cả đám bạn trong xóm hồi nhỏ vui buồn chơi với nhau, chạy túa ra sân níu kéo.

- Mấy đứa buông ra, kẻo nó chết ngộp bây giờ!

Chú Năm đứng ở hiên hàng ba, rầy dội xuống sân. Đứa ngắt, đứa nhéo... ê ẩm cả mình, nhưng thiệt tình tôi vui sướng muốn chết!

- Chiến tranh tự nó kết liễu. Hòa bình, buông súng trở về xóm nhỏ cầm cày mần ruộng. Tau tính vậy, còn mầy tính sao, thằng Cặt?

Lời bộc trực, chú Năm nói huỵch toẹt với nó.

- Thằng nhỏ đi xa mới về, ông để cháu nó bụng no rồi muốn nói gì thì nói!

Thím Năm ''kỳ đà cản mũi'' chú!

*
Trên miếng gò biền thí cuối xóm, dưới táng cây trâm bầu xanh mượt che chắn mưa nắng, buổi chiều chầm chậm qua.

- Mẹ ơi! Cặt, con của mẹ đã về!

Nó quỳ ôm nấm mộ, đầu gục lên núm mồ. Nền trời màu ngọc bích, những cánh cò bay bỏ đồng thêu đường chỉ trắng phau, như màu trắng chiếc khăn tang quấn quanh đầu thằng Cặt.

Sau chiến tranh, ở quê thằng Cặt, chẳng có chuyện ''kẻ vui, người buồn''; mà chỉ có chuyện tất cả đều vui, tất cả cùng buồn. Cặt hỏi chú Năm vì sao? Chú Năm nói:

- Đều vui vì, yên tiếng súng! Cùng buồn vì, gia đình nào cũng thiếu vắng những đứa con! Ruột rà mà con, dù ''đàng mình hay đàng họ'' cũng là người trong xóm trong làng, chớ có lạ lẫm gì đâu.

Cặt cắn môi, cố ngăn nước mắt đương chực trào ra khóe. Nhưng, cái cắn môi đó, chưa đủ sức ngăn nước mắt trào theo niềm vui, nỗi buồn cho mình và cho chòm xóm.

Cặt bật khóc!

Chú Năm im lặng và lắng nghe tiếng khóc của đứa cháu từ cuộc rong chơi chơi trò bắn giết ở chiến trường về. Tiếng khóc của chiến binh bao giờ, cũng là tiếng khóc thiệt thà và sau tiếng khóc, là sự bình thản(?).

- Mẹ ơi! Cặt, con của mẹ đã về...

Cặt của mẹ sống sót quay về chốn cũ, còn chín Cặt khác trong đó, có hai Cặt gái đã nằm rải rác phương nào chẳng ai biết. Sau ngày hòa bình, những bà mẹ nơi cái xóm nghèo khó, cứ chạy đôn chạy đáo tìm con.

Lúc Cặt trưởng thành, đêm cuối cùng trong mái nhà tranh trước khi cha dẫn Cặt đi xa. Mẹ Cặt nói với con, rằng:

- Mẹ đặt tên xấu cho con, là những mong con được sống trước cái tốt đã bị nhân danh. Vả lại, tránh kỵ húy vua quan, phạm húy trong tộc họ. Ở đời, ''làm người thì khó, làm chó thì dễ''; mẹ chọn làm chó để che giữ chất người. Con thương mà hiểu cho mẹ!

- Cặt là cặt, chớ cặt nào biến ra cái chi khác mà mặc cảm hay xấu hổ, hở mẹ! Con thương mẹ!

Dù con dao thời gian đã cắt cứa tâm hồn, Cặt vẫn không hề hấn chi đến những vết cắt cứa, nó không quên điều mẹ nói:

- Họ còn thay đổi, thì sá gì một cái tên? Thay họ, đổi tên vì, sợ liên lụy tới mấy cái án ''tru di tam tộc'', hạng dân dã như mình mần sao thấu được!

Nhớ cái đêm đó, chú Năm qua nhà tiễn Cặt và uống rượu thầm với cha. Chú góp lời:

- Con cặt không thuộc bộ phận vô cơ mà là, bộ phận hữu cơ gắn liền số phận với con người. Nhưng rồi, con người có lúc tham lam, hốt trọn ổ vô cơ, hữu cơ vào chung con cặt; thành thử con cặt có một thời rực rỡ được tôn thờ, là Thần Linga!

Đêm tịch mịch đầy tâm cảm và linh cảm ngày mai, chưa chắc trùng phùng!

Côn trùng ngoài vườn kêu ra rả, tiếng chú Năm đều đều:

- Cặt đích thực tổ tông con người, không có cặt, đố có con người. Và, chính cặt hứng bao hàm oan cay đắng, thậm chí bẩn thỉu. Con người thường lau mép đổ thừa, lấy con cặt thế thân khi con người đối xử với con người còn thua cả con thú. Gặp chuyện bí bầu, gặp cơn hụt hơi bơi sông, gặp việc lôi thôi nhầy nhụa... Con người trưng và quát tháo: ''Cái con cặt! Con cặt tau!...''. Sao con người chẳng dám trưng cái bản mặt của mình ra mà quát tháo: ''Cái con người! Con người tau!...'' Thiệt là hết chỗ nói!

Mẹ nói lớn để át tiếng gió đang xô giạt căn nhà trống hoách.

- Con người dùng con cặt che giấu, lấp liếm điều xằng bậy với đồng loại; nghĩa là, còn biết xấu hổ thì họ cũng còn một chút gì đó là người. Vậy, thôi cũng tạm được, chú Năm!

Trong bóng đêm, mẹ bưng nồi cháo cá mà hồi chiều mẹ con đã bắt ở ngọn rạch Bà Tàu đãi mọi người và tiễn núm ruột của mình ra đi theo cha nó.

Rồi, thằng Cặt đi biền biệt. Người mẹ chờ con đến tàn hơi!



4

Bây giờ, nhiều người muốn Cặt đổi tên, một cái tên đẹp, rất thơ và rất lãng mạn; hoặc giả, mang tên núi tên sông thể hiện tấm lòng thương dân thương nước... Dùng mỹ miều che điều xấu xa, bỉ ổi! Cặt nhẹ nhàng mà dứt khoát từ chối. Có bề trên khuyên:

- Nhiều người, có nghĩa là số đông của tập thể, muốn cậu đổi tên Cặt ra một cái tên khác cho dễ nghe hơn!

Thấy Cặt mỉm cười, bề trên nghiêm sắc mặt.

- Cậu nên nhớ: ''thiểu số phục tùng đa số''!

- Đâu phải đa số lúc nào cũng đúng, thưa thủ trưởng!

*
Bà con chòm xóm giúp Cặt dựng lại mái nhà xưa trên nền đất cũ, cái nơi Cặt ''lồm cồm bò ra cửa đời, kéo sợi dây nhau lòng thòng theo cuống rún''.

Thắp nén nhang chở nhớ, gửi thương về cha mẹ nơi cõi xa, nó không quên lời mẹ dặn:

- Cặt không thấy cặt mới là cặt, nghen con của mẹ!

*
Cặt đứng tần ngần nhìn mây chiều cõng sương qua bến nước...

TBĐ




Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Ba 20233:29 CH(Xem: 24)
Lâu lắm rồi Ngần mới lại khóc, những giọt nước mắt buồn đến tê dại.
12 Tháng Ba 20231:11 CH(Xem: 97)
Khải nói qua điện thoại, từng chữ một nhả chậm.
23 Tháng Hai 202310:06 SA(Xem: 376)
Ừ! Nó phải trở lại thôi. Nợ trần chưa dứt. Cõi nhân gian đang đợi nó về...
07 Tháng Hai 20239:28 SA(Xem: 253)
Và cuối cùng sau một tuần dò la, săn đón, sáu Liên nhờ hai cô gái là Huế và Nhạn, đã dụ được Thơm để làm mồi tế thần cho ông Phiêu.
04 Tháng Hai 20231:37 CH(Xem: 423)
Cô ngước nhìn mảnh trăng trên đồi, nghe như trăng đang thầm thì kể chuyện
26 Tháng Giêng 202310:52 SA(Xem: 233)
Trên vách tường bóng cha cúi xuống, tiếng đàn bầu lại rung lên trong đêm, khắc khoải, đợi chờ...
23 Tháng Giêng 202310:45 SA(Xem: 199)
Hãy nhìn dương thế của chúng ta mà xem. Thật đáng tởm.
22 Tháng Giêng 202312:20 CH(Xem: 167)
Sau hơn sáu mươi năm, kể lại chuyện xưa, tôi chỉ còn biết mỉm cười!
11 Tháng Giêng 20239:04 SA(Xem: 309)
Tôi thầm gọi: Hoàng Sa ơi, hẹn ngày về lại Hoàng Sa!
22 Tháng Mười Hai 20224:19 CH(Xem: 278)
Đêm chùng như võng. Chị một mình trong căn buồng lạnh ngắt, chiếc áo anh treo trên móc chị cố tình không giặt, vậy mà đến nó cũng chẳng giữ được mùi anh.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 7637)
Người đầu tiên hăm hở xắn tay áo, bước vào lãnh vực xuất bản, giai đoạn sơ khai, là ông Đỗ Ngọc Tùng, nhà Đại Nam
(Xem: 8626)
Tôi không rõ thời gian ở VN trước tháng 4-1975, nhà báo Ngọc Hoài Phương có làm thơ nhiều không?
(Xem: 18104)
Nếu không kể những nhà xuất bản chuyên nghiệp như nhà Sống Mới, Khai Trí, Đồng Nai, Nguyễn Đình Vượng, hay Lá Bối, An Tiêm, Nam Sơn, Trí Đăng…thì, những nhà xuất bản được điều hành bởi các nhà văn, nhà thơ cũng đã tạo được ít, nhiều tiếng.
(Xem: 5821)
Trong sinh hoạt âm nhạc tại miền nam VN, 20 năm (1954-1975) rất nhiều người biết tên tuổi nhạc sĩ Ngọc Chánh.
(Xem: 8398)
Họ Phạm còn được nhìn nhận là người khai sáng môn Thể dục Khí công Hoàng Hạc, ở miền nam California.
(Xem: 4559)
Ông chọn làm chiếc lá thu đầu tiên bay vào không gian mùa Thu tuyệt đẹp vừa chớm ở Cali.
(Xem: 201)
Thơ Du Tử Lê sang trọng, giàu hình tượng, điển tích cùng với mối liên tưởng phong phú đi sâu vào tầng lớp sinh viên, trí thức.
(Xem: 9925)
Du Tử Lê, quả nhiên vẫn là một nhà thơ hiếm hoi. Anh vẫn một mình một cõi. Đó là một điều đặc biệt. Và đối với một thi sĩ, thì đó là một sự thành công.
(Xem: 10080)
“Ngay sau khi gặp ông, tôi đã bước sang “chặng đường ngỡ ngàng.” Không ngỡ ngàng sao được khi mà đứng bên ông
(Xem: 4542)
Thi ca lan tỏa không chỉ trong từng ngóc ngách của căn nhà ông ở
(Xem: 15784)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 5607)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 5505)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 5913)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 6103)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 26418)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 18289)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 21614)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 19578)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 18044)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 15463)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 14574)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 14760)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 13784)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 13552)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 20665)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 27851)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 32107)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,