SIÊU TRĂNG
Đêm siêu trăng
ngọn triều cường
biển sóng cồn lên cõi người nao nức
tầng cao mặt trời rạo rực
ta về lời đất râm ran.
Niềm nỗi trào dâng
đêm đổ ánh vàng
lữ khách dừng chân
hứng vầng nguyệt thẳm
nhẹ buốt vần thơ
nương nhành mây trắng
hương gió mùa thu vương dày khoảng lặng
hoà ngân điệp khúc mê thường.
Đêm siêu trăng
đêm buốt cung đường
ta ngồi đây giấc mơ dường như đang ...
bay lên chạm vách thiên đàng
siêu trăng
hay mộng siêu quàng đời ta.
Siêu trăng
siêu đến thật là...
say
đêm say
cõi ta bà... rất ư...
ĐƯỜNG MÂY TRẮNG BAY VỀ
Tôi vẽ nỗi buồn tôi
lên nền trời xám ngắt
huyễn hoặc em đêm ngàn ánh sao về
mây nhỏ dãi cơn khát thèm tia nắng
đêm dịu dàng
môi mọng khúc đam mê.
Tôi vẽ cuộc đời tôi
lên chiều vẵng câu thề
thinh hơi lặng nơi bộn bề cơn sống
hạnh phúc nơi nao?
tôi miệt mài khắc tên tôi: Khát vọng
giữa ngàn khơi âm sóng vỗ khôn cùng.
Tôi phác họa nỗi cô đơn tôi
rơi lạc phía nghìn trùng
tay quờ quạng níu bàn tay nhân thế
từ thẳm sâu nỗi niềm dâng như thể...
ngọn lửa lòng
ngụt cháy giữa triền đông.
Tôi muốn vẽ tình tôi
đẹp như những cánh hồng
ngày dâng tặng
xuân hiến màu thanh khiết
phiến môi ngoan
em ngọt ngào
và tôi cơn róng riết
những chiếc gai buồn nhòn nhọn miết đời nhau.
Đời vẽ dòng sông tôi cuồng cuộn phía giang đầu
nơi cuối quãng em chạnh tình thác đổ
ôi từ thuở núi sông còn rất hồng hoang mông muội
trái đất lõa lồ đêm nguyệt hát tương tư.
Tôi vẽ hồn tôi
đường mây trắng bay về.
BÀI THƠ MÙA GIÔNG BÃO
Khi những câu thơ bất chợt tuôn ra chạm vào mùa giông bão
tôi muốn chúng vung lên như những chiếc lưỡi hái
cứa ngọt cơn sóng nâu đen cuồng cuộn hiện hình
trong khoé mắt của đêm
tôi thả cho tia nhìn lao đi theo đường chân trời rách ngược
ước được phép nhiệm mầu vá víu khoảnh đêm đông.
Khi con nước dâng lên choáng ngập những linh hồn
trong ánh mắt trẻ con
có dáng hình quăn quăn của những sợi mì tôm rộn ràng nhảy múa
cơn khát, lạnh quặn mình
mẹ ngồi mơ bếp lửa
cha cố giấu nỗi buồn
đêm ruộng lúa đương đòng ngã rạp mình sau bão gió oan khiên.
Khi triệu triệu tấm lòng chung nhịp đập trái tim
bóng tối sẽ lùi đi
nhường cho ngày nắng lên ấm rực
ngọn gió yêu thương gõ vào hồn quê hương đánh thức
dòng sông lại hiền hoà uốn khúc nặng phù sa.
Và những vần thơ ngọt ngào
khẽ ru lòng như những khúc tình ca.
ĐÊM THỨC
Đêm và em
và vầng trăng trên cao
thắp suy tư vàng câu thơ bỏ lửng
nụ quỳnh sương gọi thầm thơm lòng nhụy
thinh hơi lạnh lùng
khoảng vắng đợi hương.
Em và đêm
và căn phòng không anh
buồn câu hát tự ru lòng đi vắng
chăn chiếu lạnh còn vẹn nguyên nếp gấp
khăn áo nặng mùi
cơn gió đàn ông.
Đêm và em
và cái rét đầu đông
đan kí ức thành vòng tay thức nhớ
nỗi không anh đêm rùng mình giấc mớ
câu thơ buồn tìm chảy phía bình minh.
Đêm và em
và nỗi nhớ về anh...
------------
* Bài thơ khi vắng chồng
Gửi ý kiến của bạn