Con đường tôi nắng mai
Hương ngọc lan mùi tóc
Giữa đường em bật khóc
Chỉ có một không hai
Tôi ngày xưa cũng quái
Em hiền con mắt nai
Cõi tình ta thơ dại
Thế rồi cũng cắt hai
Con đường tôi có mưa
Nắng lên và mây trắng
Cõi tình tôi vắng lặng
Tiếng gà khan buổi trưa
Con đường tình ta đi(1)
Với bàn chân bé nhỏ
Nỗi buồn ta ở đó
Đâu những vết chim di(2)
Con đường tối mặt xuống
Ngọn đèn thắp sáng lên
Tiễn chiều đen lẫn trắng
Cõi tình tôi với em
TÀN CHIẾN CUỘC (T6/2015)
(1)tên một bài hát của Phạm Duy
(2)Diễm xưa -Trịnh Công Sơn. Có một lần nhà thơ Phạm Tiến Duật khi nghe bài “Diễm xưa”, đã bảo với Trịnh Công Sơn rằng, có một câu phải sửa, là câu này: “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ... Làm sao em nhớ những vết chim di”. Cả bài không nói tới một tên riêng của hoa, lá hay chim vậy hà cớ gì lại có tên chim di? Có lẽ nên đổi là chim đi, những vết chim đi, chỉ nói đến vết chân chim là đủ... Nhạc sĩ đã không nghe lời nhà thơ, nhưng ông công nhận độ cảm thụ của Phạm Tiến Duật là tinh tế, sâu sắc. Ông giải thích với nhà thơ rằng: Không sửa được vì đấy đã là kỷ niệm riêng. Bài hát nói về Huế nhưng được viết lúc ông ở Nha Trang. Chỉ ở Nha Trang ông mới bắt gặp loài chim di hay nô giỡn trên sóng biển. Chúng giỡn nô ríu rít với sóng mãi như thế tưởng không làm già khác, nhưng rồi có lúc chúng bay đi biệt dạng lúc nào không hay. Và rồi Trịnh Công Sơn kết luận: Duật với mình cũng thế, lũ chúng ta chỉ là loài chim di giỡn sóng giữa đời này một chút rồi ra đi không để lại dấu vết gì!....
( Sưu Tầm )
... Có phải nhạc sĩ đã nghĩ đến những con chim di cư đi tìm cuộc sống mỗi năm bay qua và trở về trên bầu trời nơi ông ở?....