Kính gửi nhà thơ Du Tử Lê
Kính gửi Tổ chức Bất vụ lợi Du Tử Lê
Kinh gửi Ban Hội Đồng Chấm giải thơ Tác Phẩm đầu tay 2016.
Trong lúc này, một đêm của tháng 12, vừa nghe tin bạn của tôi từ Mỹ trở về Sài Gòn trong tâm trạng chán nản, choáng váng vì va ly bị mở khoá và đồ đạc bị mất cắp, tôi trằn trọc không ngủ được, có phần buồn bã. Và cũng là lúc tôi nhận được tin báo tôi là một trong 3 tác giả được giải thơ Tác phẩm đầu tay năm 2016. Tôi vô cùng hồi hộp. Hình ảnh Việt Nam nơi quê hương xa xôi với nhiều kỷ niệm và cả những đắng cay như câu chuyện của bạn tôi vừa diễn ra tại sân bay hiện ra trong tôi. Tôi nhớ quê ngoại, nơi tôi có nhiều kỷ niệm thời ấu thơ, đi học và những trang sách, những cuốn sổ tay chép thơ. Tôi nhớ mẹ cha, đã gần 1000 ngày tôi chưa gặp họ, mặc dù hàng ngày tôi thấy họ, nói chuyện với họ, đọc tin tức về họ hàng ngày. Tôi nhớ thời
thanh xuân cô độc rong ruổi trên khắp nẻo đường đất nước. Tôi nhớ những khoảnh khắc, những bài thơ được sinh ra, tái tạo đời sống, tâm hồn tôi, ở lại cùng tôi trong những xung động.
14 tuổi, tôi bắt đầu viết thơ, và suốt trong vòng 20 năm ấy, thơ đã sinh sống cùng tôi, chia sẻ với tôi, thấu hiểu cùng tôi cuộc đời này. Thi ca là sáng tạo, là riêng tư, là cái tôi trong những giá trị chung của loài người, không thị phi, không phân biệt, không phân chia. Tôi đã chạy trốn văn chương để chọn một cuộc đời sống bình thường nhưng cuối cùng văn chương ở lại cùng tôi và tôi được hạnh phúc như ngày hôm nay, được viết trong những niềm hân hoan, nỗi khổ đau và sự cô độc... Thi ca cũng là sự rèn luyện cho việc viết trở thành chuyên nghiệp như mỗi ngày tôi ngồi làm việc bên máy tính với những trang viết khác nhau, văn bản khác nhau nhưng theo một chiều dài logich tất cả chữ nghĩa ấy thuộc về tôi, là của tôi. Và tôi chính thức đến với
thơ ca muộn màng, không phải từ thời 20 cô độc ấy, mà lúc tôi trở thành một người mẹ, một người vợ, một công dân toàn cầu với nhiều sự di chuyển khác nhau, những xung đột, mâu thuẫn khác nhau từ chính nội tâm của mình, nhận thức của mình. Thi ca đã cho tôi tình yêu tiếng Việt, quê hương. Đó là sự gắn kết cội rễ của tôi khi tôi ở một quê hương mới với gia đình nhỏ của mình. Tôi biết ơn đất mẹ, biết ơn mẹ cha, những ngừoi sinh thành và giáo dưỡng tôi, cho tôi một cuộc sống đủ đầy không lo toan để được sống là chính mình, theo đúng khả năng, sự sáng tạo của mình.
Tôi biết ơn người bạn đời luôn bên tôi, lắng nghe và tận hiến tình yêu, đời sống để tôi được tự do sáng tác, được viết, được điên rồ và thất thường. Tôi biết ơn những người bạn luôn đọc tôi viết, theo dõi tôi những khúc khác nhau trên dòng đời ngược xuôi. Tôi biết ơn những phát hiện, khám phá ra tôi ở những câu chữ, ý tưởng và sự sáng tạo không ngừng của cá nhân tôi ở các nhà thơ đi trước, những người anh, người chị dành thiện chí cho tôi.
Tôi ghi nhớ giải thưởng hôm nay, như sự khẳng định cho con đường viết chuyên nghiệp, cho sự lựa chọn thi ca dành cho sự nghiệp văn chương. Tôi biết ơn Quỹ bất vụ lợi của Nhà thơ Du Tử Lê, một nhà thơ mà tôi kính trọng không chỉ tài năng và chữ nghĩa, công sức làm việc suốt cuộc đời mà đó là con người của sự chứng kiến những đổi thay lịch sử, chia sẻ với thế hệ chúng tôi bằng niềm tin và sự rộng rãi, tin tưởng. Sự tận tâm của ông và gia đình ông dành cho những người viết trẻ như chúng tôi như một sự ấm áp và chu đáo, chúng tôi như được đón nhận, chào đón, dù con đường đi mỗi người sẽ khác nhau, hoặc sống chết cùng thi ca và văn chương hoặc dừng lại đâu đó sau này... nhưng ngày hôm nay, tôi tin rằng không chỉ riêng tôi mà những người viết khác họ cũng có những cảm động sâu sắc này như sự tri ân đầy kính trọng.
Chúc sức khoẻ, niềm vui của nhà thơ và gia đình, cùng cộng sự. Một năm sắp hết và một mùa mới cho những tác phẩm đầu tay mới 2017.
Trân trọng,
Gần cuối thu 2016
Như Quỳnh de Prelle, từ Brussels,