Hư Tưởng Ấy
Đã nói gì quán cơm Nhẫn ấy
Không có gì
Chỉ là một nơi lui tới mỗi ngày.
Không có gì không có gì hết
Hứa hẹn. Chối từ
Không cả giã biệt làm sao chia tay.
Làm sao mộng mơ
Hư tưởng bao điều đã nói
Hơn một bài thơ tình mệt mỏi.
Đã đã gặp hắn rồi
Không phải hắn ở Thủ Dầu Một
Lên xuống cái dốc thấp thoáng nét đồi.
Đã gặp hắn rồi
Rong rêu dày kín mộ
Trên rừng thông Dran cao ngất đỉnh trời.
BÊN CẦU
Ở đây có một cây cầu
Có xe qua vội khói lâu trên đường
Có mặt người có bụi vương
Có hồn neo giữ tiếc thương nuối hoài
Ở đây có một tương lai
Có cơn mộng lỡ nối dài ngày sau.
Chao ôi nào có gì đâu
Ở đây có một cây cầu đứng không.
TRƯA BÀ QUẸO
Xe ngựa thồ. Chợ tàn trưa
Với ngày tháng ấy cũng vừa tàn theo
Lá vàng mấy chiếc cong queo
Quán thưa vắng. Gió hắt hiu lùa về.
Khuôn mặt ấy đậm não nề
Người xà ích. Ly cà-phê loãng dần
Ngoài kia ngựa đứng tần ngần
Quên gõ móng. Máu trong thân bồn chồn.
Nẻo nào xe ngựa đi luôn
Lối này Bà Quẹo tủi buồn tàn trưa.
Bà Quẹo-Sài Gòn, XII.2016