1.
NGÀY CONG ĐÊM
Vẽ tôi cái đồng hồ treo ngày cong đêm để thời gian có thể chuyển động tâm thức thời cuộc hoặc có thể len lỏi vào những sợi dây cót dây dưa thần kinh tích tắc tít mắt cho vô cảm lên mùa xanh ý tưởng không tượng. Những chiếc kim giờ phút giây như tiêm chích vào cơ thể đệm của ký ức tôi trào phọt từng khoảnh khắc trôi nổi ở ngã ba sông sa. Ai đã bỏ nhiều khoảng trống trên đầu tôi cái mũ chưa có bảo hiểm ngôn ngữ. Làm sao thời gian cho phép tôi sinh đẻ những con chữ để nhân danh đồng bóng một lũ chim lợn đã cắm tôi cái đồng hồ treo ngày cong đêm. Tôi phải sống bằng sự giả tạo thông qua bức họa khỏa thân của thiếu nữ chưa xuân đã mộng thì đông cũng vội vàng nét thon thon ở đỉnh đầu chái núi có khe sông đổ đòng đòng nước mắt. Cảm xúc ở đâu mà sầu đã lên cao cho lòng tơ không thơ với thẩn một chân chất của tao thơ thở! Biết sao đây cái đồng hồ như một định phận của con kiến lận đận tìm quên cái tên. Chú bé ngồi chò hỏ cặm cụi ước ao. Ai đó thả mớ bòng bong õng ãnh lên trời rồi dớn dác chạy theo thằng cuội cô mình nói vo viên hồn nhiên sủi bọt mép chữ nghĩa. Cô gái nào ném thia lia thìa lìa vào dòng suy tưởng hâm hẩm đầy sương khói. Chữ ký nào cho tôi trú ngụ ở trong ký tự một ông lão già nua tính đàn bà. Có ai bán lương tâm không để tôi mua về hâm chín sự vô cảm thần hồn. Nắng quái hay là nắng xiên khoai mà thần cảm hay phù thế chỉ là phím tơ ngẫu của rỗng và trống hênh tình người. "Chỉ lạ đôi khi em nghe thèm một tiếng người".
2.
BAY BAY
Tôi đổ hoang bóng vào sự mờ nhạt của ly cà phê đen đắng đót phận người. Khua ai mà khuya lay lắt cả ban mai chưa ửng nổi màu hồng hoang. Có gì đâu sự réo rắt trong từng con chữ nằm doãi ra như con lật đật lật mỗi trang sách sệch soạc trắng những ý tưởng bâng quơ lạ hoắc. Buồn và rất buồn. Cô đơn và cũng rất cô đơn. Tôi lùng khùng dựng những cái đầu con chữ dậy, và đánh cho chúng tơi bời ý nghĩ vì cái sự rấm rứt ấy ăn lốn ngốn lồn lộn từng cá thể hô hấp như sợi dây tế bào treo giỏ hoa mắt. Có lẽ tối đây, ta sẽ phóng sinh một hơi thở của thơ thớ, để con chữ có thể tĩnh lại phần hồn của nó, chứ không thì sự no gió của chúng sẽ làm ta chao đảo quá...Dù gì ta cũng đã gác kiếm những bài thơ không cánh từ lâu lắm rồi...Hãy để chúng bay bay đi...Ta sẽ giữ chút gì rơi rớt sau những ngày sương còn sót tí ửng hồng trên môi mềm...
3.
ĐỘC THOẠI
Ta đa mang vào khuya một bóng hồng muộn không có tên bỏ chợ dong duỗi những tháng ngày đen đủi. Ta phải nói thế nào cho vô thức tỉnh lại cõi ta này. Chần chừ gì nữa cái đã vô cớ một ai. Hãy đi qua lành lặn bất kể. Chứ mụ mị làm chi cho khờ khạo lĩnh xướng hõm sâu. Ta đáy lại rộng cho khỏng khong lên màu tăm tối lòng người. Ai vắt vẻo phần tinh khiết ban mai để khuya về khuy áo đầy cúc nhớ. Sự quên cũng lẫn vào hang hốc thần hồn. Ngày mới ễnh ương lên xanh mùa vạ đá. Đòng đong lên thơ đi. Rong rêu lên thơ đi. Và vầng thơ cũng tập đánh vần đi. Ta phải bõ công gánh chữ đem ra bảo tồn chợ đen tiếng nói đổi lại cái trống và cái rỗng nhà thơ đúng nghĩa. Ta sẽ là thơ của cái nhà đó. Và cái nhà đó không có lầu, không có xe, không có điện đèn gì cả. Cái nhà đó chỉ có mỗi bóng hồng thôi. Vì ta cần ăn sáng tạo mỗi đêm về. Và ta cũng muốn uống chút ưu tư của thơ thở…
4.
SƯƠNG KHÓI LÒNG EM
Loay hoay và xoay sở những ngả riêng lẻ mới cho ý tưởng không mùa mùa bật mầm xanh cho mỗi con phố lạc vào ai một đời sống khác khát. Rong rêu chỉ là ký ức vụn của bạn bè lượm lặt từ những mẫu chữ tàn canh. Ai đó đã mang nghĩa của chúng đi hoang nên ngôi nhà bỏ quá xâm mặt. Hình như tiếng thầm thì trong cõi vô thức biện minh cho mỗi khoảnh khắc chuyển động ngầm làn tóc mái nâu nâu se sẻ sẻ se se. Đời người rồi cũng vo viên hồn nhiên trong sự mất mát của những lần mất mát ngẫm nhiên. Lên ngôi cho cuộc hẹn lỗi thời. Ngày sau chân chất cũng mưng mủ từ lòng đất lót mềm bóng mây bay bay bay...Ai đó vô tình hay hữu ý một chút thoáng qua để gọi là phù hư sương khói được đốt đòng đong thơ thở. Con chuồn chuồn ớt sẽ trú ngụ trong tấm khảm của ta một đời sống khác khát khi nỗi tiêng tiếc hết môi mềm. Tất cả rồi ra tất tả mà nên. Ta đến lúc tự bưng bít cửa miệng ta lại một đời sống khác khát, dù chỉ chạm hờ sương khói lòng em...
5.
NẮNG QUÁI HAY NẮNG XIÊN KHOAI
Tôi đã phơi thời gian trên nóc nhà được hai cái nắng. Những con tích tắc tích tắc nằm chềnh ềnh giữa khoảnh rỗng ban mai, với hai bàn chân dạng thức hiên nhà, còn hai bàn tay vắt suy tư cho đến khi nước bọt rấm rứt nhỏ giọt rảnh cuối cùng, thì mặt trời đã xong phần hong khô khốc. Không còn gì ấm ức mỗi lần tiếng kinh gõ vào đầu những con chữ Cái đòi chúng phải cân đo đong đếm bao nhiêu chợ đen mắt cá chữ nghĩa. Cơ thể lúc này làm tôi tích tắc tít mắt. Niệm khúc ban mai chia thành không gian mấy tưởng. Tưởng gì thì tùy vào độ nén bên trong thần cảm hoặc ngay cả phù thế mang lại thời gian ảo trên mái tóc mùa ai sông nước. Một đời khó hiểu. Và chẳng ai hiểu. Ấm ức và rấm rứt. Hình như ban trưa không làm được con người chảy nước mắt ở bảo tàng chính mình, khi có một đối thể cận vào ai đó một tiếng nói lại thiếu tiếng nói của thời gian nữa. Giấc hoang hoang hóa bao thế kỷ hin hít. Quá thể lại đi rong, bỏ quên ngôi nhà ốc trong lịch sử. Có lẽ, ngôi nhà ốc không có hạt thóc thời gian vung vãi miễn phí trên nóc. Hoặc có thể cái hốc không là ngôi nhà ốc. Lịch sử cũng phơi phóng những hành trình thăng thẳng một đường thẳng nằm ở lòng kẽ tay hoặc trong kẽ tóc gì đó, nếu như thời gian đã từng rò rỉ trên nóc nhà qua hai cái nắng. Nắng quái và nắng xiên khoai!
6.
KHOẢNH KHẮC LƯU
Tôi lấy khát vọng từ trong lọ điểm trang ánh sáng ra để dò dẫm những con đường dài hơn 700km có nhiều ngả suy tư về ban mai lẻ. Phố phường hôm nay chật trội tình thương mà thiên đường yêu đương lại cao áp ở mấy tầng tầng xanh xanh đỏ đỏ bỏ ngỏ nhiều thửa đòng đòng mắt đước. Đà Nẵng đã thành tôi quá đỗi xâm mặt từ lúc ý thức treo trên cây chữ thập xanh xưa mật ngữ. Tôi tự mình lặn lội cất công cho mỗi con phố một góc riêng hào hoa lên màu. Màu tùy tiện được tính bằng cách đếm của ban mai rụng hồn. Có lẽ kiểu lãng tử cũng gọi tạm mặc khách hoài như. Hình như phố ở đây cũng biết rạ rơm cháy đầy mắt khói, và vạ đá cũng đang thầm thì nở hương từ trong sâu sẫu. Lạ và kỳ thực. Hương có bao giờ nở sắc trong môi trường khong khỏng đâu, vậy mà tôi nghe tao thơ động đậy cả nắc nỏm sông Hàn...
Tôi về đây nhận đầy ấm áp trong lòng chỉ tay cũng như kẽ tóc của người xa xứ lạc vào hoang ốc thị thành. Nói sao cho không gian đổi màu. Màu tùy tiện được tính bằng cách đếm của ban mai rụng hồn. Hai nhà thơ Đinh Thị Như Thúy và Đỗ Thượng Thế tính giúp mình với nhé. Mình cảm ơn nhiều lắm lắm.
Tôi lại chuyển hướng say về đất Quảng, và được bù khú với chữ nghĩa nên văn chương ngày càng mở ra nhiều con đường mới lạ. Ấn tượng say cho không gian bay với nhà thơ Phùng Tấn Đông, nhà thơ Phạm Tấn Dũng, nhà thơ Nguyễn Chiến, nhạc sĩ Phan Văn Minh, nhà văn Lê Trâm và nhiều nhà khác khác nữa có đầy đủ loại hình nghệ thuật khát khát. Để có được khoảnh khắc lưu ấy, tôi đã giấu mình nhiều lần trong tác phẩm, và bây giờ tôi phải đem chúng ra khỏi lọ điểm trang ánh sáng để bày biện trong khu bảo tàng đồng tiền tiếng nói một chữ ký có dấu ấn ông phỗng...
7.
LA LA
(Thương tiếc nhà thơ Hoa Nip)
Chẳng còn gì a á những đường sóng lưng ngày với đêm giao hợp phố phường đông vui. Chẳng còn gì thương với tiếc những mất mát đồng tiền biết nói cao sang là đây, khách sạn nghìn sao chẳng có ai lui tới là thế đấy. Chẳng cần gì để nhớ nhớ quên quên quá khứ làm tương lai nuôi nhiều hy vọng bỏ trong một xó hiện tại để làm gì ta nào ai ơi. Chẳng cần uống rượu hay bia mà đồng tiền vẫn biết say cả mày với tau những chắt chiu thời gian toan với tính làm chi để chi ly đầy vơi. Chẳng cần và chẳng cần ai những cuộc người vô nghĩa trên bàn nhậu hờ mà sự lơ là có nghĩa như không. Ai đó hãy giả ngu người để ta có thể nhìn lại chân lý giả mà đôi khi sự thật lại thế. Hờ hững và cố như con vờ chỉ là mèo trong mắt đau. Tôi lại tiếc thương một người còn trẻ ra đi màu xanh của cỏ và màu son của đôi môi người thiếu nữ chưa xuân đã thì với là lạ. Xin chia buồn nhà thơ đang thẫn thờ với nhà thờ bên kia sông đác. Chút phân ưu chỉ là kiếp vô ngần bần thần cả ngày như đêm đếm những đường lông tơ sương xuống muộn từ cách đếm của ban mai lại gần. Như hôm nay ta hay nào biết những đồng tiền có nghĩa đun sôi đến gần 80%ml để biết tốn kém đều cháy túi tâm hồn. Ai cũng bỏ về những giá trị đểu. Ta lại khều trái tim ta ở người bạn vừa mới ra đi cõi sống từ hôm qua. Ta như con La La thổi kèn đơn côi mùa vui không bóng....Xin thắp tâm hồn cho sương khói lòng thơ thở...
8.
KHÁC
Những cái gọi trong thao thác chỉ là cơ thể đệm cho cuộc sống thiếu đi hơi thở ưu tư. Hay có thể là vô cảm làm giảm đi chất lượng sống của tâm hồn và sự phát triển của trí tuệ. Sự trì trệ đang mọc đầy cỏ dại mà tiếng nói không làm xanh lên thảm đỏ của trái tim, nên những con chữ cũng bị dị tật ngôn ngữ suốt cả hệ tư duy thành hình nó. Hệ lụy sẽ mang lại những cuộc chuyện bất đồng khi tiết thanh minh chưa hết tháng ba mà tháng năm hay tháng sáu gì đó đã đòi thanh minh cho mình bằng sự cãi cọ đổ vã mồ côi của tháng ba không còn trinh tiết câu chuyện vừa mới bắt đầu tinh khôi. Có lẽ nên im lặng để bắt đầu câu chuyện khác với người khác cùng ý tưởng khác cho màu sắc khác có nhiều biến chuyển khác tốt hơn. Ta cần ta ta ở một ngôi khác mang lại giá trị khác đang lầm lậm nhiều cái khát khác xa xăm... Ta phải khác đi với sự tồn tại đúng nghĩa của bản thể nó...
9.
MẮT ĐƯỚC
Khối núi công việc đang chờ mưa to để càng lớn thêm nữa. Vì dạo này, Phan Rang nắng gắt gỏng nên khối núi ấy nóng nừng nực như con cá mực hậm hực tức tưởi. Chết trắng cả khối việc cho khuya về đổ đêm đêm vào sọt rác ngoài hiên mắt đướt. Ta lại lùa cả vù vụ con chữ, bắt chúng làm xiếc hoặc ảo thuật cho ta xem. Khổ một nổi là ta cũng phải học chúng về cách làm giả sự thật hoặc làm thật để giả, nhưng ta hổng làm được. Tính sao đây khi không mà vụ mùa đòng đỏng sắp tới, ta chưa kịp gặt hái thì công việc đã thành khối núi chưa có hạt hạt thiền nào để ta gieo lại đường chỉ tay của tấc đất rồi. Ta cần một cơn mưa. Cơn mưa lòng sẽ đổ bộ vào phía trong cơ thể đệm của ta. Có lẽ không xa đâu, tầm nhìn chỉ cách 20 hải lý nữa thôi...
10.
CẦN NHIỀU HƯỚNG MỞ
Tôi được may mắn tiếp xúc và chuyện trò rất nhiều với các anh em văn nghệ sĩ có uy tín trong sáng tạo văn chương của cả nước. Mỗi lần gặp họ là những khoảnh khắc lên ngôi. Ấn tượng bắt đầu từ những việc đàm đạo, chia sẻ quan điểm nghệ thuật mới cũng như tư tưởng sáng tạo của mình hay những cuộc nhậu đại loại trên bàn tròn chữ nghĩa với nhiều giai thoại lạ biệt. Trong nhiều may mắn đó, tôi quan tâm nhất là những người tổng biên tập hoặc là các biên tập viên của tạp chí. Sự nghiệp văn học có phát triển hay không, ở họ một vai trò thật quan trọng, như vậy, cần đòi hỏi ở họ tâm thế thời cuộc lẫn tâm thức sáng tạo. Cái này không phải ai cũng dễ có và làm được. Muốn nó có môi trường như thể, ngẫm nhiên phải hội tụ nhiều hợp chất tư tưởng - nghệ thuật - ngôn ngữ, và dám chấp nhận cả bản thể cô đơn trước cuộc người, thì may ra sự dấn thân mới đúng nghĩa của cống hiến.
Haizzzzz....dạo này, sao mình hay bị dị ứng với hàng trăm - hàng nghìn bài thơ được đăng đầy rẫy ở khắp mặt báo một cách dễ dãi. Khổ nhất là ở các báo - tạp chí địa phương rồi, còn khổ hơn cái nhất nữa là ở các tạp chí uy tín của trung ương. Thời đại hội nhập và phát triển với toàn cầu văn hóa thế giới rồi, mà các trào lưu văn học mới vẫn chưa làm được cách mạng. Bao nhiêu hội thảo, bàn tròn diễn ra đầy đặn. Bao nhiêu nhà lý luận - phê bình rôm rả trước diễn đàn lớn. Bao nhiêu người sáng tạo đọc tham luận. Bao nhiêu cái bao nhiêu để gọi là chỗ đứng đúng bản chất phát triển của văn chương Việt nhìn từ hướng khu vực và cả thế giới. Hi, sự nghiệp vẫn còn tiềm ẩn những dấu hỏi bay lửng (?). Có lẽ đại cuộc đang gặp phải nhiều biến động, nên cần nhiều hướng mở khai phóng mạnh mẽ vào không trung thôi.
Trong số các tạp chí mình đặt mua hàng tháng, có tạp chí Văn nghệ Quân đội, tạp chí Sông Hương, và có lẽ mình thấy giá trị chất lượng của hai tạp chí này đang lên ngôi. Biết đâu công cuộc cách mạng thơ ca Việt Nam sẽ nổ ra ở hai tạp chí này thì sao. Rất hy vọng!
11.
CÔ ĐƠN ƠI!
Cuộc sống của mình hay thường lấy ưu tư pha loãng màu đêm với nhiều sâu mắt, nên khoảnh không chẳng với tới được mênh mông khát vọng. Có lẽ cần một cây ánh sáng đem trồng giữa tiền đình để rối loạn đúng nghĩa làm sợi dây nơ-rông doãi ra tháng ngày hạn hẹp. Cuộc người đôi khi chạy vạy giấc hoang bay. Bay từ lúc cô đơn đậu trên mái đầu, rồi tự nó sà xuống lổ mổ những con chữ không cánh bay đi hun hút. Biết đâu ngày sau nằm bên ngoài hành lang trí não, tiếng xưa trở dạ lót mềm bóng Bạch Câu. Giếng ai côi cút sợi gầu để ngõ hầu hầu ngõ thấp thoáng qua nhau. Cô đơn mặc kệ lên ngôi khi ý nghĩa bất lực trước hiện thực cô đơn. Và ta thành rác sau khi được cô đơn chế ra phẩm màu để nhuộm tâm hồn. Cô đơn sẽ nuôi dưỡng suốt đời.
12.
CHỈ LÀ BÒNG BONG
Đang hổ lốn mớ bòng bong bên vỉa từ không một chút le lói ánh sáng của ngày mới vừa vó ngựa mặt trời sớm hay muộn thả rơi tôi xuống không. Dùng dằng rỗng với trống để cô đơn tạo men gan cho nồng rượu hờ tăng độ tưởng tượng xuống thấp. Uống đi cái thằng quỷnh suy tư. Suy tư đi cái thằng tau mi tớ. Mặt mày không như mọi khi đăm chiêu những lúc nhìn thấy lòng người hạ giá cái nhấp nháy con sông đổi sóng. Lương tâm dạo này bày biện bao biếm nỗi hớ hênh ti hí ngoài chợ đen đầy màu mắt đướt. Triển lãm muôn mùa không tuổi không tên để thời gian meo mốc vàng và lồ lộ thẳm xưa xửa đòng đỏng qua nhau. Tất tả hồ như và cũng mặc cả. Ta lại đong đếm từng ngón hồng dong duỗi đa mang. Xuân thì theo kiếp mà xanh xưa ký ức đi nhé...
13.
NGỌN TÓC RỐI
Thời gian bắt đầu leo thang trên ngọn tóc rối. Mặt trời không đủ năng nắng rọi vào mấy cái lấm tấm bạc phơ trong ý nghĩ nóng nằm gọn gói dằng dai nâu sẻ se trên lọn tóc mái. Sa vào lòng nhiều cái bần thần chưa định được trước sau những ngã tư không có lối ra vào rõ ràng. Ngập ngụa tối mắt một só ró công việc đang đào hang hốc hóc để lôi thứ ánh sáng không màu không mùi không vị cũng không hoa. Hồng hộc lên mây. Ở đây, ôxy chưa được con người khai thác triệt để nên không khí cũng bị ngộ độc những ngôn ngữ động. Và con chữ chẳng có môi trường cho bản chất của nó diễn xướng, cho nên sự tung tẩy lẩy bẩy qua loa để âm thanh không còn ngày mới gọi nó là dư âm, dư ẩm gì cả. Chuểnh choảng và chểnh mảng sự không có có không một ý thức hờ còn do dự một đi hai ở cuộc người. Chạy đua theo ý thức, ta thở mệt nhoài vô thức. Ngày cong đêm, tôi làm suy tư trải dài miền cát trắng và vầng trăng khóc. Ta phải hoang vào vù vù cái thủy tinh lu lu cháy bỏng màu mắt đen nhày và kẽ lòng tay những đường chỉ chân điểm chỉ thiên mệnh cho sự bớt hẩm hiu của ta. Một chút buồn vọng đọng ban ơn. Ta lơn cơn thần hồn…
14.
CHIM BẠCH CÂU
Tết gần đến một tôi những ngày yên tĩnh ban mai khi mỗi khuya là sớm sinh sôi đẻ chữ. Tinh khôi lại cho má ai hồng nụ cười cong cong mi mắt. Chóp một cái là mấy mươi năm chưa làm tròn con người ý nghĩa trong ta. Được mất là gì của khái niệm hư phù. Lặng lẽ ta nào khát vọng khác với kẻ đã sáng tạo ra ta một danh lợi đẩu đâu. Ở đây khát vọng chưa được mọi người chiêm bái dưới gốc xanh tần ô rạ rơm thơm vạ đá. Trông chờ ai mà ơ hờ cứ thoang thoảng í à í a. Im ỉm đang ngụp lặn qua đầu. Chim Bạch Câu sáng nay về cũng muộn từ cõi thức. Bình minh cứ lên ngôi đi. Ta sẽ mang nước sạch ở trong cơ thể nàng thơ về cho ngài tinh khiết thần hồn thần hôn. Khi đó khát vọng sẽ sống và được ngài trọng vọng thết đãi...
15.
TƯ DUY LẺ
Lòng lại rối tơ lòng vì trống và rỗng lấp đầy mênh mông cái ưu tư khong khỏng. Sự đời là vây vòng của bánh xe đem bỏ sỉ ở các đại lý tư duy lẻ nên chuyển động chậm đến vận may của thời thời, đôi lúc nghiệt ngã qua nhau tích tắc tít mít nên thời gian rơi trên mái đầu rất nhẹ của tiếng đau. Một tiếng đau rơi từ cõi vô danh vỗ về... Rượu nào cho vơi nỗi hư thực cuộc người khi mà ta buộc cái không thành có. Điều ước của ta đã treo lên cành cây khô khốc nhưng chẳng một ai đem nó về đốn hạ với rạ rơm bảo tàng tiếng nói. Ta như con chữ lặn lội tìm cho mình đúng nghĩa của từ và ngữ. Rất khó vì ta đã khuya. Thôi, ta ngủ đây! Mai ta dậy miền xanh của cỏ và bình minh của lửa lòng...
16.
VÀ TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH TỘI ĐỒ CỦA CON CHỮ
Giấc ngủ chưa đủ làm mặt trăng tròn 16 nên cuộc người cứ hoai hoải những gánh phận đã rằm ưu tư. Cái cũ tôi đã bỏ vào hủ trang điểm khi mỗi ban sương thức dậy chưa hồng. Phải cần chêm chêm tí lửa để chờ vận thời của gió làm tư duy động hướng nơi hong hốc. Ai một cõi nhớ khong khỏng cho mây khói hun hút lam không chiều. Rồi có một ngày chưa nọ, đam mê bị lũ ký ức chôn sống tôi bằng đáy sông hai mặt, và có lẽ lũy xanh là kiếm trong hồn ai một lằn ranh chưa định được cơ phận. Kiếp lầm lậm này cứ lầm lậm khác trong từng khoảnh khắc chuỗi chuỗi hạt hạt vo viên phù hư và cả thần cảm…
Một ngày mới chưa trọn vẹn được ngày mới trên vầng trán hờ của không gian tưởng. Bận rộn đã trà trộn vào mớ hổ lốn trên bàn tròn con chữ. Bày biện giữa ánh sáng, tôi gấp từng con chữ ăn cho đủ ấm cái bụng hờ, nhưng khổ một nỗi là cái bụng lại trương ra nhiều ngữ nghĩa trước số phận đa chiều nên con chữ đánh bóng tôi thành tội đồ. Và tôi đã ngẫm nhiên trở thành tội đồ của con chữ...
17.
NHỚ HẢI PHÒNG
Về Hải Phòng, suy tư chạy trên những con đường lớn. Những con đường rất nhiều hướng chuyển động. Nhưng có những hướng lại không biết lối ra, mặc cho lối nhỏ bỏ ngỏ phía thần hồn...Mới, rất mới từ ngõ hẹp của suy tư nên một tí tư lự thấp thoáng nhà ai. Và có lẽ, hướng chuyển động không với tới mùa con gái, nên xuân thì đã quá vãng hồ như...
Về Hải Phòng, gặp lại nhà thơ
Nguyễn Tất Hanh, người luôn canh cánh những giá trị tồn tại của các trào lưu mới trong thơ ca hiện nay, khi mà nhiều xu hướng đa phong cách tràn ngập lẫn lộn trên thị trường. Suy tư ngẫm nhiên khôn lớn. Ngồi với anh hàn huyên những câu chuyện, những sự kiện - hiện tượng văn học, những nhân vật tên tuổi, những giai thoại văn chương chữ nghĩa, những tác phẩm cách tân lạ lẫm hay những dự hướng thời cuộc... tất cả như là con đường mới chảy vào cửa hồn từ hôm qua thôi.
Dạo này, suy tư cứ đờ đẫn ra. Ngẫm nhiên là lẽ đời thường, nhưng phận người cứ đa mang nhiều thể. Lạ, và lạ thật. Mình rất kén thơ. Ai đó cứ đọc thơ, cứ làm thơ, cứ bốc thơ, nhưng một nổi, thơ không lẫn vào hồn mình được, vì gần đây, mình như con cón dị ứng với thơ của các tuyên ngôn cũng như tuyến ngôn (ừ, không tuyên ngôn thì Thơ sao làm cách mạng được nhỉ). Nên đôi khi mình lấy ca để rót thơ uống cho tuột họng luôn.
Về Hải Phòng, thích nhất là đươc tiếp kiến với nhà thơ Thi Hoàng, ông là một thời đại thơ ca đúng nghĩa, đồng thời là người cũng luôn cổ súy cho con đường sáng tạo mới. Con đường có nhiều ngả rẽ chông gai. Mình rất ngưỡng mộ điều đó. Trò chuyện với ông rất ý nghĩa. Ý nghĩa của một cuộc người. Khoảnh khắc đóng dấu vào phận mình như một tấm hình dấn bước. Thích thứ hai là gặp được nhà thơ Công Nam. Giang hồ văn chương chữ nghĩa đồn ở khắp làng rằng, Công Nam làm thơ rất lạ, sốc và khó tính. Nhưng tiếp xúc với anh, thật thú vị. Qủa thật, anh làm thơ đúng như bản thể của anh. Anh hơi khó tính, nhưng lại trọng người làm thơ cách tân, mà phải cách tân mãnh liệt. Trò chuyện với anh cũng mang nhiều khoảnh khắc hào hoa, thân thiện và ấn tượng. Mỗi người ai cũng có những sáng tạo riêng, quan trọng là sáng tạo như thế nào để cùng quan điểm, cùng mang một tâm thức đại cuộc nhằm định hình chúng, đó chính là ý thức mới của người sáng tạo đích thị...
Chứ đừng để bi kịch của người sáng tác trở thành kẻ châm biếm nhau, thách thức, kiêu ngạo và cả coi thường nhau. Nên những người sáng tác hãy đọc nhau, tôn trọng nhau và chia sẻ nhau. Thì thơ sẽ dễ thở... và cũng dễ thờ.
Về Hải Phòng, nỗi lòng vui hơn khi mình được nghe tổng phổ và được biết nhà thơ Nguyễn Tất Hanh sắp công phá tập thơ mới. Một tập thơ cũng khá nặng ký về chất lượng sáng tạo. Tinh thần khai phóng sẽ mang cho anh một chữ ký đúng nghĩa. Chữ ký đó sẽ triển lãm trong bảo tàng đồng tiền tiếng nói. Chắc thế!
18.
GẦN ĐẾN NGÀY CỦA MẤY NĂM TRƯỚC
Gần đến ngày phải ra Hà Nội để nhận thẻ Hội Nhà Văn Việt Nam. Bao nhiêu dự tính vui chơi với bè bạn văn nghệ sĩ Hà Nội trước đó, nay lại không có duyên thực hiện được. Thật áy náy vì thất hứa với quý anh em văn nghệ đã hẹn từ lâu. Cuối năm, bao nhiêu bề bộn cần phải giải quyết, nhưng lòng cứ rối lòng do những đa mang sầu cảm đã ăn sâu trong tiềm thức của mình. Bởi thế nhiều dự hướng sắp tới vẫn còn treo lủng lẳng trên không, chưa định vị thực tại...
Nhưng có lúc ngẫm lại cũng thấy vui vui và tinh thần cũng phấn chấn lên tí ti vì những hoạt động sáng tạo thơ ca của mình trong nhiều năm qua đã bị coi thường thậm tệ. Có những người chỉ trích gay gắt về những tác phẩm của mình vì đọc khó hiểu, viết tào lao, bậy bạ. Có những người nhân danh mình là nhà thơ để góp ý dè bỉu, khuyên bảo tư cách làm thơ của mình. Có những người khinh miệt vì tác phẩm của nó ăn theo "vỉa hè", không chính thống. Lại có những người chà đạp lên tác phẩm của mình bằng cách liệng nó vào sọt rác trước mặt bạn bè, trong khi mình trân trọng dành tặng. Nhưng cũng có những người bạn thơ, bạn thân rất thân lại né tránh vì sợ hoạt động thơ ca của mình làm liên lụy đến. Đăc biệt, cái quan trọng để tạo xúc tác cho thơ ca cũng bị hẫng đi, chính là các báo, tạp chí trong cả nước không được chọn đăng, dẫu cho mình trông vọng bấy nhiêu năm đó...Còn nhiều cái " những" nữa, tôi đã từng xem chúng là "hội chứng dị thường" đối với cuộc người đang trong "vận thời". Nhưng may thay, 2 tập thơ của mình cũng được in ấn bài bản, chính thống, mặc dù đã trải qua rất nhiều nhà xuất bản mới được cấp phép. 10 năm mới in được 2 tác phẩm trên. Và hiện nay vẫn còn 2 tập bản thảo, cũng không biết khi nào xin được giấy phép xuất bản đây! Thời gian đã ngấu nghiến bao nhiêu khát vọng khơi mở...
Nay lại được Hội Nhà văn Việt Nam xét kết nạp, âu đó cũng một phần vơi đi... nhưng còn quá nhiều dự hướng sáng tạo thơ ca của mình trông chờ phía trước ở các trào lưu văn học mới đang chưa được chính thống chấp nhận (mặc dù thơ ca Việt Nam thua gần cả 2 thế kỷ so với văn học thế giới). Biết là biết vậy! Nhưng mình rất cám ơn những bạn bè, anh em văn nghệ hoạt động trong chính thống lẫn ở "vỉa hè" đã vì văn chương chữ nghĩa mà đánh đổi cả cuộc đời mình cho sự nghiệp văn học nước nhà khi mà hiện thực văn học vẫn còn tréo ngoeo...
19.
CÁI ĐÁY THƠ
Tôi muốn đốt cả túi thơ đang ở trong não trạng của mình. Sự hoang phí của kẻ liêu trai đôi lúc làm hư hao thời cuộc, không cùng lữ hành với thời đại ngay giải trung tâm sáng tạo. Khi những phi nghĩa bay vào biên độ tác phẩm mà cuộc sống chẳng với tới không gian trừu tượng, thử hỏi bản thể thơ mờ ảo thế nào ở thế giới ngoại vi. Hay là sự hoài nghi tồn tại giả tạo bên trong tâm thức. Thơ đang ở trong cái chai của thế giới mở, mà bản chất lên men đến lúc 45 hay 75 độ tư duy, cũng chưa đủ để ý tưởng đốt cháy sáng tạo. Tác phẩm mang theo hằng sa số có nghĩa liên tưởng hoặc vô nghĩa hiện thực bên trong nó, khi mà mức độ thơ chưa vượt thoát đời sống, như vậy đòi hỏi sự giải phóng ở một thế giới mở vận động khác...kể cả môi trường tương thích cho sự vận động thơ liên tưởng đó hay trừu tượng kia, chỉ là cái khác của cái khác hơn cái khác nữa. Túi thơ của tôi bởi cái khác có đáy, không biết bao giờ đây để có cái đáy trở thành không đáy...
20.
TỰ THỨC
(Quý tặng nhà thơ Đinh Thị Như Thúy)
Tôi để rơi vào khoảnh rỗng hờ trên cây thập tự những tháng ngày chưa tìm được ngã thể mình có chăng hay chớ một mật ngữ riêng ta. Sự vô hình làm tôi lận vào ai những cây chữ thập đã bị đánh tráo mình từ khi ngọn sóng thơ thổi bay khát vọng vào lông tơ sương phù phiếm. Ai đã một lần mặc nhiên vào sớm thần hôn thì thần hồn sớm muộn cũng sẽ lân la trong cái vốn sẵn mình tự thức. Tự thức đôi lúc thấy mình còn tư lự những giá trị ảo để mà hư hao thêm phần bí mật vốn đã có trong nó những cái vô nghĩa tồn tại. Ai cũng gặp phải như thế từ khi tư duy không của riêng nào còn ẩn náu nguy cơ sự tồn tại trở lại đối với thời cơ của người sáng tạo đã biết tự thức mình với môi trường không cần thiết. Ôi, biết khi nào sự vô nghĩa mọc đầy rễ trong phận người để thấy mình vẫn còn có nghĩa đúng ơ hờ mây qua. Phút chốc sự vô nghĩa reo ca bài cô đơn mọc ra nhiều cánh sóng, và ta có thể tự thức mỗi khi. Tự thức phải có duyên từ nó. Không ai được cất giấu nó trừ khi diễn từ đó do sự chuyển động của người sáng tạo nó mà nên. Khó lắm thay!
Tự thức do tôi mang lại, và tôi đã cất công tạo ra nó, điều đó không dễ đâu. Sự cất công là tôi hiện thực, nên duyên đã đến với tôi có lẽ tự khắc thôi. Bởi vậy, tự thức đó đã cho tôi gặp được nhiều người cũng do tự thức họ cất công thành hình. Thế thì tự thức tự bình phương hay tự lập phương mình là duyên của tổng số chung vô hình hợp thành. Sảng khoái nhỉ!
Những lần tự thức với nhà thơ nữ quyền luận Đinh Thị Như Thúy trên khắp hành trình sáng tạo khi phố đã chưa lên đèn. Và nay duyên mình lại ngẫm nhiên tự thức với nữ sĩ ở phố phó xẩm mặt Đà Nẵng, bỗng dưng sự chuyển động lại thêm một lần nữa ngã thể tự thức...
21.
Mõ
Gọi í ới cho tĩnh lặng lên màu nóng ruột của không gian để mưa mỗi lúc lỉu xiên xiêu nặng hạt hạt ta bời. Tiếng tơ sương giăng sợi ai mà ồn ào cả khuy về quên gài bóng mùa xưa xửa. Thoáng hiện bằng ảo ngôn ma mị đời người một chút qua nhau để gọi là hư phù đúng lúc. Tôi với tới vô cảm thông qua sợi dây liên tưởng láo liên láo liếng của không trung không lũng những lỗ chỗ mưa đổ vào cơ thể ngập ngụa ký ức. Trầm tích đi hoang từ lúc tuổi thơ nhiều mầu mẽ khôn lớn, và giá trị hồn nhiên vẫn chưa đo đạc được đồng tiền tiếng nói, thì làm sao ta biết những khoảnh khắc là bao nhiêu lần mất đi và có được ngã thể ưu tư. Cứ vậy mà trôi đi tuồn tuột cảm xúc. Có lúc thấy mình chuyên chở sự cứu cánh của cây chữ thập nở người. Thế là mưa không vào mùa mắt lũ làm thủng một lỗ cơ thể chọc trời. Tôi đỡ mang vô cảm đi đẻ hoang bao nhiêu con chữ tội đồ cơ sự. Ít ra tôi vẫn thấy tôi một mặt ảo có thật trong gương. Còn hơn những lúc cảm xúc đi hoang, tôi lại oằn oại trước nỗi đau có đáy là sự thật làm vô cảm phủ lên một lớp tô son do người ta cố tình trang điểm tạo nên. Mà hũ trang điểm đó lại do một phần cảm xúc đi lên từ quá độ của ban mai chưa ửng hồng hồng con gái nên người ta nhiều lúc quên đi tiếng mõ đời thường để trang điểm lại thời gian cứu cánh cho mình...
22.
THIÊN DI
Mưa kéo những ngày oằn oại mắt lũ bị chọc thủng cơ thể mặt trời. Ta như hờ hững giọt thủy tinh rơi từ đáy sâu nước mắt dội vào cuộc trần ai đã. Những phận người làm vô cảm chảy máu cơn mưa màu xám tro và màu nâu chó. Ta buộc ta vào dây dưa những sợi mưa chằng chịt để thêu dệt tội lỗi của tạo hóa làm nên con người chỉ thiên về núi ngàn rậm xanh. Bức tranh mùi khói biếc bên những đụn lam chiều ngày nào xanh mắt lũ không tròng không trành đen đỏ đỏ đen tròng trắng. Mắt nắng một ngày mù tăm không xỉa vào điểm tâm cho hàm răng thêm trắng niềm yêu. Ta vẫn vậy. Và vẫn luôn chở ngả đau nhìn từ hướng nghiêng mặt trời. Mong bình yên qua đây. Qua những lần chưa biết nỗi đau có cánh từ loài chim thiên di bay về...