tặng hoàng ngọc- tuấn& nguyễn hưng quốc.
ngồi dậy
đầu nặng hệt đeo đá tảng
mở miệng cứ nhệu nhạo
tính nói “thoạt vào đầu phình ra ..” nhưng
nói không xong
hai mắt nhấp nháy/díp lại
đầu đang như thể bé lại
lo đầu sẽ ở mãi tình huống
bé nhỏ
nên chả định nói gì nữa/ tuy nhiên
có cảm tưởng : một thứ gì đấy- như quỉ
ma
phá trong bụng
xem xét tôi lúc này
ai cũng có thể hiểu rằng tình trạng tâm
sinh lí- trục trặc
đã đến hồi vô phương chữa chạy
kẻ nào- bất nhơn (!) đẩy cái linh kiện
hình dạng giống con lươn
trong đầu tôi
và con lươn vẫn còn sống
cho đến nay
thực hết sức hoang đường
nghe bảo- từ giờ muốn đi
tôi phải băng ngang chỗ thiên hạ đứng
chọi chữ/ và
rũ bỏ thói quen đọc kinh
quả là
nào giờ tôi xem huyền thoại
đều ở vào (bất kì!) đồ vật nào
cho ta cảm nhận đến hồi vất đi- do đó
hơi vô lí
khi họ đẩy cái linh kiện
hình dạng giống con lươn
vô đầu tôi (hòng tôi bị bôi
trơn
càng không thể!) tôi đang đọc bùi giáng
theo cái cách của tôi
nghĩa là lúc nào cũng tỏ
có lý trí
mang hết tình cảm các thiên thần
dành cho người
so chiếu điều ông viết- tôi thấy đều sự thật
hoàn toàn- chẳng hạn “kí ức của bóng*”
giờ đây
tôi chả lấy làm ngạc nhiên
khi muốn nhún/ muốn làm cú phóng
tới đâu tới!
...
Vương ngọc minh.
*nhan tập thơ Nguyễn Thị Khánh Minh.