KHÚC TAO NÔI CHO, TRẦN (*)
1.
Cánh cửa mở ra từ giấc mơ có thật
9 giờ 5 phút và 32 giây
khi mùa đông vừa chớm hương mạ mới
và cây hạnh nhân còn ủ nụ trong vườn.
Cha đặt lên trán mẹ nụ hôn
sau cơn đau co thắt
nơi mây đánh rơi giọt mùa,
mẹ đẹp hơn ngày mẹ cưới
và cha,
nhận lấy ánh sáng cả thiên hà
dịu dàng nhìn mẹ…
2.
Những mầm mạ đã thành mùa trĩu hạt
và cây hạnh nhân lại ủ nụ trong vườn
cha đến mở cửa giấc mơ
nhìn con ngoan thiếp ngủ…
cha thấy dòng sông, và những cánh buồm đỏ
những con đường và mặt trời ở đó
hoan ca mùa tinh khôi.
Cha thấy cha, bồng giấc mơ lên đồi
trong đáy mắt một vì sao thức muộn
nơi mặt trời đánh rơi tiếng hót
cha ngồi,
hát khúc tao nôi.
(*) cho Su Trần, tròn 1 tuổi.
TÔI THẤY
tôi thấy những vết nứt trên thân gió
thổi bên vách lá ngày đông
khi tôi cầm lên đôi bàn tay Mẹ
trong mỗi vết nứt có cả một trời giông…
tôi thấy tiếng rơi vỡ của bầy bóng râm trên mặt ao mỗi sáng
khi những tia nắng di chuyển về phía chân ngày
tôi thấy tiếng rơi vỡ của thời gian trong cơn khó thở của Cha
mỗi rơi vỡ có cả một thiên hà…
tôi thấy trên ngực đá
cành nước mắt trổ hoa
TRONG NGÔI NHÀ CỦA NƯỚC
trong ngôi nhà của nước
nơi trú ngụ linh hồn những vì sao
ngôi nhà không cửa
cửa không để vào…
trong ngôi nhà của nước
nơi trú ngụ bóng hình những đám mây
mái lợp bằng ánh sáng
lợp bằng gió đầy
trong ngôi nhà của nước
ở bên kia, rất gần
hôm con đường khép lại
tôi về nằm duỗi chân
2016
Trần Duy Trung.