Sáng Thứ Bảy, tôi nhờ Bà Ngoại giữ 2 đứa nhỏ, lái xe ra pharmacy. Tôi chỉ vội khoác lên người áo ấm, không sửa soạn vì nghĩ mình về ngay. Bỗng chuông điện thoại reng, Bà ngoại 2 đứa nhỏ gọi. Tôi hơi hoang mang, vì nếu chuyện không quan trọng, bà ngoại sẽ không gọi vì biết tôi chỉ ra đường cao lắm là 10 phút. Tiếng Bà Ngoại trầm đục:
“Con ơi, hình như Bác Trúc mất.”
Tôi tắt phone, không nói gì cả. Tiếng gió của những ngày cuối năm, như cắt da thịt. Tai tôi lùng bùng. Tôi ngừng xe, nghe hơi thở mình đứt đoạn. Tôi text chị HB, chị Ysa, anh HN để mong rằng chữ “hình như” trong câu nói của Mẹ tôi đúng nghĩa của nó, “hình như.”
Tôi không về nhà, lái xe ngang ngôi nhà cũ. Nơi Bác vẫn thường ghé mỗi lần từ DC về Cali. Ngôi nhà xưa, có con chuồn chuồn đỏ mà Bác yêu thích. Bác nói: nhờ đến đây Bác mới thấy lại con chuồn chuồn đỏ. Nơi tràn ngập tiếng cười của Bố mỗi lần bị Bác trêu ghẹo. Nơi Bác cho Xùxù ăn mắm nêm đến nỗi Xù té xuống hồ cá vì khát nước. Nơi Bác cứ càu nhàu với Mẹ. “Bà làm gì làm hoài vậy!”
Ở căn xưa, Bác luôn cho tôi tiền thời trung học. Bác nói: “Bác gởi tiền để mua bánh đậu xanh cho Bác.” Nhưng khi nào Bác cũng cho con Orchid ăn lời.
Tôi về lại căn nhà xưa, biết đâu tôi sẽ thấy Bác đi vào, rút ra trong túi $100, dúi vào tay tôi và nói như cách Bác vẫn thường: “Đứa nào dám nói Ông chết?”
Căn nhà xưa đã có chủ mới. Con chuồn chuồn lâu lắm không trở lại. Em Xùxù cũng đã đi xa thật xa…
Tôi về nhà. Mẹ nói: “đúng là Bác mất rồi con ơi” nói xong, Mẹ tôi đi ngay. Hai Mẹ con không nói với nhau lời nào, vì cả hai, đều chưa chuẩn bị cho tin Bác mất. Những ngày sau đó, không ai nói với nhau, nhưng tôi hiểu cả Bố Mẹ và tôi, đặt từng vị trí trong quá khứ, mỗi người đã sống lại những ngày, thật đầm ấm, với Bác.
Tôi nhớ lại, từ khi tôi là 1 con bé cho đến ngày trưởng thành, mọi biến cố trong đời sống đều có Bác. Vậy mà hôm nay, một biến cố kinh hoàng đã xảy ra, lại không còn Bác nữa.
Orchid Lâm Quỳnh