Buổi sáng thức dậy nhìn thấy có chiếc xe lạ đậu trong sân, tôi định quay vào chợt thấy Bernard từ trong xe bước xuống. Anh em lâu ngày mới gặp nhau, cả Lan nữa. Lan hôm nay trông khác hơn vì chiếc đầm đen. Kéo cả hai vào phòng khách. Lan nhận xét ngay "Cái phòng khách bằng tre nứa của anh em không bao giờ quên, em chỉ thấy nó ở đây". Tôi hỏi "Lên bao giờ, sao đến sớm vậy?" Bernard vào đề ngay "Lên hôm qua đến chào anh để đi Kontum. Hôm nay đám giỗ của Minh". Tôi tính nhẫm thật nhanh "Mới đó mà đã bảy năm rồi". Cả hai hỏi có đi được không? tôi cũng trả lời nhanh sáng đi chiều về thì được. Rồi nghĩ Như Mai, em gái của Minh, không báo cho mình, đi có tiện không?. Từ ngày Đêm Dạ Văn 13 đến nay không gặp lại Như Mai, cũng không được tin tức gì. Nhưng cả Bernard và Lan cũng không được Như Mai báo, chỉ nhớ ngày. Dù sao tình anh em, lúc Bernard làm chủ đồn điền trà Yaly, Minh giám thị. Tình nghĩa những năm tháng có nhau tạo dựng sự nghiệp "Như Mai cũng không nói gì với tụi này, mình nhớ ngày. Lỡ lên đó gia đình không làm gì mình lên viếng mộ cũng được". Tôi đồng ý cùng đi, dịp này gặp lại Như Mai thăm sức khoẻ. Vã lại chưa bao giờ tôi ghé thăm Như Mai ở nhà hay ở cư xá nội trú ở trường. Nay cô ta hết học.
Trên đường đi gặp mùa bướm vàng tôi mê mãi nhìn đồi cỏ hai bên đường, những cánh bướm nhấp nhô trong nắng như lá vàng thu gặp gió thổi bay ngang. Tôi không biết cơ mang nào mà tưởng tượng. Buớm đập vào kiếng xe, bướm phơi xác trên đường. Tôi đưa tay ra ngoài bướm chạm vào tay cảm giác mịn màng. Những con vướn vào thùng xe nằm oằn oại, những cái chân khẳng khiu vẫn nhúc nhích yếu ớt. Biết làm sao đây. Tự nhiên tôi nói với Bernard mình lái chậm được không? Berna tưởng tôi chóng mặt vì mui xe để trần. Nhưng khi thấy bàn tay tôi có vài con bướm chết, Bernard dừng xe quay mui trần đóng kín. Biết làm sao, đường bướm bướm bay, đường xe xe chạy. Lan thấy tôi có vẽ ái ngại chồm người đến trước hỏi "Mùa này chắc anh không lái xe sao anh?". "Vẫn lái chứ. Cái giờ bướm bay thường khi mặt trời lên. Chiều nay về khi nắng khuất rồi mình không còn thấy hàng triệu con như thế này đâu, lát đát một vài con bay lạc. Nếu mình đi sớm và về chiều cứu được nhiều lắm. Anh ở đây lâu nên biết, mùa bướm di cư chỉ trong vài tuần, bướm bao giờ cũng bay thuận theo chiều gió, vì nó yếu phải nương theo gió". Lan lại hỏi "Chúng bay về đâu?". "Anh chịu. Nhưng có lẽ chẳng về đâu, cứ bay theo gió, ngày mai nếu gió thổi ngược mình cũng thấy chúng bay ngược với hôm nay".
Mãi mê với bướm, xe đến trước cổng tu viện lúc nào không hay. Tôi có đến trước tu viện này một lần nhưng không vào bên trong. Kontum thành phố hẽo lánh nhưng nỗi tiếng thời đó vì tu viện này. Tu viện xây dựng từ thời Pháp thuộc sớm nhất. Người Pháp khám phá cao nguyên ngay từ thời mới đặt nền đô hộ Việt Nam. Câu người dân thường nói "Súng đạn đến đâu Bible đến đó" đúng không sai. Tu viện không lớn nhưng nét cổ kính của thế kỷ 19 quyến rủ người nhìn. Vẽ thâm u của công viên rộng lớn nhiều bóng cây cổ thụ. Gác nhà thờ kiến trúc theo nghệ thuật Gothic, cao vút đỉnh nhọn, những dãy tượng thánh rãi rác trong công viên dọc theo đường trải sỏi. Những chiếc ghế đá sậm màu thời gian, những vườn hoa thật cổi, gốc sần sùi nhưng hồng vẫn ra hoa. Tường vi, thiên lý, bông giấy rãi rác trong khuôn viên. Bước vào bên trong cỗng sắt là bước vào thế giới tây phương. Một khu mới thành lập sau này là trường Trung học Công giáo, gồm có trường ốc và một dãy lầu hai tầng làm khu nội trú cho các soeurs và học sinh nữ. Như Mai đã ở đây.
Trước nhà thờ chánh toà lác đác có người đi lễ. Bernard đã đoán đúng, người gia đình Như Mai làm lễ cầu nguyện cho Minh. Như Mai ngạc nhiên đến ứa nước mắt không nói được tiếng nào khi thấy vợ chồng Bernard và tôi. Thật lâu mới nói được lời xin lỗi. Tôi còn nhớ Như Mai nói "Em vô tình trong khi các anh chị chẳng vô tình".
Đi lang thang trong khuôn viên tu viện Như Mai nói với tôi "Chuyện người chết đã xong bây giờ đến chuyện người sống. Anh muốn nghe không?" Tôi quay lại tìm Bernard và Lan thấy hai người còn đang đứng nói chuyện với cha mẹ Như Mai. Như Mai kéo tay tôi bước tiếp đến ngồi dưới chân tượng thánh Francis Da Axis "Em biết anh quen với sư huynh Anthony Bảo thuộc giòng thánh này nên mình ngồi đây chờ anh chị ấy tới. Em muốn cho anh hay rằng người muốn “tìm chút gì để nhớ”, muốn bỏ phố của anh đi tìm chút gì ở phố núi này" Tôi nhớ Như Mai cũng dài giòng úp mở mà không nói đích danh nhưng tôi hiểu ngay, cười nhìn cô ta "Anh chàng tìm ra không?". Như Mai lắc đầu "Anh ta tặng em nhiều bài thơ, nhưng em đâu có sành thơ. Có một vài bài đăng trên các đặc san. Em chưa trả lời gì hết, chỉ nói mình còn đi học, chưa nghĩ đến". Ngập ngừng hồi lâu mới hỏi tôi "Em biết anh chàng khắn khít với Cẩm Tú bạn anh, dịp này em muốn hỏi anh chuyện đó". Tôi trả lời dứt khoát cho Như Mai yên tâm "Chuyện đó hết rồi. Mà thực ra chẳng có gì để nói còn hay hết, vì Cẩm Tú cho anh biết: "Em chỉ thích thơ thôi". Tôi nhớ mình ngừng ngay để Như Mai không nghĩ Cẩm Tú chê nhà thơ, chứ Cẩm Tú nói với tôi chỉ thích thơ không thích người.
Thấy Bernard và Lan đang đi tới Như Mai nói vội "Vì anh là bạn cả hai nên em có chút tâm sự vậy đó. Cẩm Tú chỉ thích thơ có nghĩa là không thích người. Em không rành thơ phú nhưng bài thơ phổ nhạc thật hay". Như Mai đang phân vân. Như Mai kéo tôi đứng lên đi về phía Bernard và Lan đang đi tới "Anh nhớ cho em vài nhận xét của anh".
Đường về mờ mờ bóng chiều, một vài cánh vàng bay lạc.
Chân Tính Hải
(Vòng Sân Cát)