1
Cuộc đời như thế đấy.
Vẫn cặp mắt phô trần,
Không mang kính xậm.
Vẫn thứ mực thông dụng,
Không phải cường toan.
Tôi giựt giành đổ máu với tôi
Từng chữ một.
Những tên cai ngục
Ngôn ngữ bất đồng.
Với thứ linh hồn quốc cấm,
Tôi tù tội chung thân
Giữa bốn tường không khí.
2
Như trong đêm thâu, tiếng bẻ đốt tay,
Tiếng côn trùng bằng phẳng,
Tôi gầy yên lặng với âm thanh.
Bài thơ lọt vào người như kẻ trộm,
Âm thầm
Vơ vét sạch vô tư.
Bằng mỗi lời độc nhất,
Tôi kề tai tiết lộ với từng người
Những điều không lặp lại.
Bài thơ như lá sâm.
3
Người ta lánh mặt tôi,
Một thằng lươn lẹo.
Bài thơ bỗng mất nửa linh hồn,
Ngù ngờ ngôn ngữ ngổn ngang.
Những hòn đá vụn,
Dãy núi cực hình phải đập tan hoang.
Tôi mộng du trên trái đất mòn
Nơi tôi vắng mặt.
Để làm gì ý thức ?
Tôi van nài tôi hãy xót thương tôi.
4
Tôi chạy cắm đầu trên sợi kinh hoàng
Giăng qua đôi bờ vực lạnh hư vô.
Tô Thùy Yên
Cuộc đời như thế đấy.
Vẫn cặp mắt phô trần,
Không mang kính xậm.
Vẫn thứ mực thông dụng,
Không phải cường toan.
Tôi giựt giành đổ máu với tôi
Từng chữ một.
Những tên cai ngục
Ngôn ngữ bất đồng.
Với thứ linh hồn quốc cấm,
Tôi tù tội chung thân
Giữa bốn tường không khí.
2
Như trong đêm thâu, tiếng bẻ đốt tay,
Tiếng côn trùng bằng phẳng,
Tôi gầy yên lặng với âm thanh.
Bài thơ lọt vào người như kẻ trộm,
Âm thầm
Vơ vét sạch vô tư.
Bằng mỗi lời độc nhất,
Tôi kề tai tiết lộ với từng người
Những điều không lặp lại.
Bài thơ như lá sâm.
3
Người ta lánh mặt tôi,
Một thằng lươn lẹo.
Bài thơ bỗng mất nửa linh hồn,
Ngù ngờ ngôn ngữ ngổn ngang.
Những hòn đá vụn,
Dãy núi cực hình phải đập tan hoang.
Tôi mộng du trên trái đất mòn
Nơi tôi vắng mặt.
Để làm gì ý thức ?
Tôi van nài tôi hãy xót thương tôi.
4
Tôi chạy cắm đầu trên sợi kinh hoàng
Giăng qua đôi bờ vực lạnh hư vô.
Tô Thùy Yên
Gửi ý kiến của bạn