Tôi đã ngủ dưới bóng cây dừa
Chẳng có ai nhìn thấy
Em nhìn thấy
Trăng bỉu môi sầu nghiêng tóc vàng híp hóp
Tôi mơ
tôi ngủ mẹ ơi
Những bóng lá rập rình
Những sinh linh vộ tội
Em cứ chà đạp sự vô tình
Quấy giấc chiêm bao đôi tám
Tôi vội thả tay
Em nghiêng lưng vào gốc dừa
Một lâu đài
Chẳng có cửa, chẳng có giường
Ánh sáng từ đôi mắt thiu rụi ánh trăng đêm
Những hàng dừa làm chứng trăng làm chứng
Em đánh tôi bằng lời nói
Vì tôi vô tư trong đêm sáng
Tôi không nói ngoa. Gửi ý kiến của bạn