Sương xuống thật thấp, tôi đi mà gần như ướt áo ngoài. Tôi vẫn để đầu trần cho sương tẩm ướt. Sương Đà Lạt của Em đây rồi. Tôi đứng bên cái pond dài hơn hai trăm thước, sương chấm mặt nước như còn một vài tảng băng mỏng. Cũng có những ngọn thông mờ trong sương. Tôi đang hình dung mình đứng trên triền đồi Đà Lạt nhìn xuống hồ Xuân Hương. Đà Lạt của Em tôi đã nhiều lần đến.
Trời sương tô vẽ cho cái hồ nhân tạo một chút nên thơ. Có một cây cầu sắt củ ơi là củ, có lẽ nó có trước khi dân đến ở đây. Cầu chỉ dài khoảng ba bước bắt ngang qua con mương nối ra hồ. Nhờ cái củ kỷ rỉ séc mà nó hợp với màu sương đang phủ trùm lên nó. Tôi bước lên cầu, tuy ngắn nhưng người ta làm thân uốn cong trông duyên dáng, đứng ngắm một bờ lau mọc dưới nước đóng băng, một loạt tiếng động rào rào từ dưới gầm cầu. Tôi giật mình thấy hàng mấy chục con vịt trời bay lên rồi chìm khuất trong sương . Tôi tiếc vì mình vô tình gây tiếng động làm chúng thức giấc giật mình bay đi. Tôi đứng đó mong cho chúng trở về. Làm sao được phải không Em. Tụi chúng bỏ đi tôi cũng bỏ đi. Để lại chiếc cầu. Cầu vẫn đứng trong sương, tôi miệt mài bước trong sương, và hình ảnh Em về trong sương. Tôi mong cho mái tóc Em ướt như tóc tôi bây giờ. Sương lạnh nhưng tôi cảm thấy có hơi ấm của Em. Tôi buồn tình đưa hai bàn tay với lấy sương gởi về Em một nắm. Có một luồng thần giao cách cảm về bên Em để Em thấy được tôi lúc này. Đi hết bờ hồ con đường vẫn còn thẳng trước mặt. Tôi băng qua đường và đến cụm rừng nhỏ nhắn bên kia. Cụm rừng nhỏ, tôi có thể đếm được từng gốc cây mà không lộn. Cây trụi lá nhưng đứng chơ vơ giữa trọc trụi một cội thông xanh. Nơi nào có thông thì thấy được sương vương trên ngọn. Tôi lội vào đến tận gốc thông. Bước chân tôi gây tiếng động làm một con thỏ đang ẩn dưới tuyết vụt phóng lên. Em biết không, dưới tuyết phủ là nền lá dày, thỏ và sóc chui xuống nền lá ấm đó để sống suốt mùa đông. Chưa hết, bên mé rừng tôi thấy một người mặc đồ tuyết màu trắng, có mủ cũng trắng đang ngồi chĩa ống kính lên một gốc cây không ngọn đứng trơ một mình. Thấy tôi đi tới, người đó đưa tay ra dấu tôi ngừng. Tôi chẳng thấy gì trên thân cây không ngọn đó, vì tất cả đều màu trắng. Thình lình đôi cánh trắng vụt bay lên. Người chụp hình cũng đứng dậy, đi tới bên tôi cô ta cười chào và đưa cho xem tấm hình vừa mới chụp được, một con cú trắng mỏ đen đôi mắt tròn đen mở to nhìn thẳng vào ống kính: Snowing owl, rất hiếm. Cô ta giải thích và cám ơn tôi chịu khó đứng chờ.
Tôi đi lui trở lại nơi có chiếc cầu và lần này đàn vịt trời trở lại ba con, hai con trống màu sặc sỡ và một con mái màu nâu. Lần này tôi cẩn thận đi nhẹ nhàng và không bước qua cầu. Ba con vịt đang đứng một chân ngủ trên tảng băng mỏng dưới lùm lau khô, đầu cả ba con đều rúc vào trong cánh. Tôi đứng nhìn thật lâu thích thú khi thấy một con trống đến tỉa lông cho con mái. Ấm áp không Em?
Sương vẫn còn dày Em à.
Cảnh vắng cầu thêm vắng
Chân Tính Hải
(Vòng Sân Cát)